XtGem Forum catalog
quynhcongtu.tk
Khong Gi La Khong The
Nguyen Vu Manh Quynh
Chương 9: Quát Lui

Tiểu hầu gia! Ở bên ngoài vòng chiến, có hai tiếng kinh hô lên, đến lúc này hai tên hộ vệ tùy tùng của Dương Khiêm mới có phản ứng đến chuyện xảy ra trong vòng chiến. Hai người cũng không ngờ rằng, lấy tu vi của thiếu gia mình mà lại chỉ có thể chống đỡ được Phương Vân có ba hiệp. Phải biết rằng, lúc Dương Khiêm đánh Phương Vân vào ba tháng trước, hai người cũng có tận mắt nhìn thấy. Hô! Hai cỗ kình phong đập vào mắt, bên trong vòng chiến đã có thêm hai cỗ khí tức cường đại của hai tên hộ vệ, hai người chân không đạp đất, nhẹ nhàng nhảy một cái, giống như một đầu chim yến lượn về phía Phương Vân. - Các ngươi thật to gan, không sợ bị lưu đày đi hai vạn dặm, sung quân Phệ Đà châu làm nô dịch sao? Mắt thấy hai tên hộ vệ như hung thần sát ác nhào tới, Phương Vân lúc này mới đứng lại, hai mắt trợn trừng, há mồm chính là một trận quát mắng. Phương Vân kiếp trước quen thuộc với nho thư, với văn lễ nho gia có hiểu biết rất sâu, thông thường vẫn được các vị đại nho có thực quyền trong triều đình tán thưởng. Nho gia cực kỳ chú ý đến Hạo Nhiên Chính Khí, Phương Vân đắm chìm trong nho học trong thời gian dài, trên người tự nhiên sẽ có cỗ khí tức này. “Một đời trước”, vũ lực hắn hèn mọn, cho tới bây giờ, võ đạo có chút thành tựu, có được quyền ý, chủ yếu là ở chữ khí thế. Một tiếng quát mắng ấy, làm cho hai tên hộ vệ có cảm giác như đang đứng trước một vị cố mệnh đại thần của triều đình, một mặt nghiêm nghị trách cứ hai người, sẽ đem hai người sung quân tới Phệ Đà châu xa xôi lạnh khủng khiếp. Giống như là ngày nắng nóng bị dội nước đá xuống, thần sắc hai tên hộ vệ cứng lại, lại không dám tiếp tục tiến lên nữa. Pháp luật của Đại Chu hoàng triều nghiêm khắc, nho gia lại được nhóm văn thần nắm giữ, lễ pháp đã đi sâu vào lòng người. Đại Chu hoàng triều phân chia đẳng cấp rõ ràng, Phương Vân là thế tử vương hầu, tuyệt không phải để cho hai tên hộ vệ không có tước vị, không có bối cánh như bọn họ có thể trêu trọc được. Đại Chu hoàng triều đối với những người phạm thượng như vậy, trước là phế đi tu vi võ đạo, sau lại đày đến Phệ Đà châu xa xôi làm nô dịch. Phệ Đà châu ở rất xa Trung Thổ thần châu, vừa nghèo vừa khó, ba vạn dặm thổ địa vô cùng hoang vắng, là nơi mà Đại Chu hoàng triều đày phạm nhân tới đó. Một khi đã bị sung quân tới nơi đó, căn bản là mãi mãi không có cơ hội trở về trung thổ. Một câu nói làm kinh sợ hai tên hộ vệ hầu phủ, Phương Vân cúi đầu nhặt hạt châu rơi từ trên người của Dương Khiêm lên, liếc mắt nhìn, con mắt đột nhiên sáng ngời. “Nhân Cấp châu!” Dù sao cũng xuất thân từ hầu phủ, kiến thức cũng không kém. Nhìn thấy người trẻ con nằm ngủ trong trung ương hạt châu, Phương Vân liền nhận ra loại bảo bối này. “Nếu có kiện bảo bối này, ta tu luyện một ngày liền tương đương với sáu ngày, tương đương với người bình thường tu luyện hai mươi bốn ngày!” Phương Vân trong lòng khiếp sợ không thôi, con đường võ đạo là không có con đường tắt. Phương Vân có tiện nghi là có ký ức một kiếp, nhưng nếu muốn võ đạo tịnh tiến thì cũng phải ngày tiếp nối ngày đêm khổ luyện. Nhưng nếu có Nhân Cấp châu này, thì liền hoàn toàn khác rồi. Có Nhân Câp châu bên người, Phương Vân có thể thấy được trong một khoảng thời gian ngắn, võ đạo sẽ tịnh tiến rất xa. “Không nghĩ tới loại thế tử thuộc phân nhánh như Dương Khiêm này, trên người lại có bảo bối như Nhân Cấp châu!” Phương Vân trong lòng rất nhanh có quyết đoán, hạt châu này, hắn là không thể không cần. - Phương Vân, ngươi rốt cuột tu luyện yêu thuật, ma công gì!!! Ta có Nhân Cấp châu, một ngày tương đương với thường nhân tu luyện năm sáu ngày, làm sao có khả năng đánh không lại ngươi! Một bên khác, Dương Khiêm dưới sự chăm sóc của hai tên hộ vê rốt cuộc đã tỉnh lại. Hắn cũng bất chấp đi cầm máu, đầy mặt kinh hãi hướng về phía Phương Vân kêu to. Loại bảo vật như Nhân Cấp châu này, lấy tích lũy của quý tộc như Bình Đỉnh hầu, cũng mới chỉ có mấy viên. Tứ Phương hầu cũng mới chỉ là lên hầu tước, căn bản đừng hòng mơ tới. Dương Khiêm nghĩ không ra, Phương Vân làm sao có khả năng trong một thời gian ngắn mà lại có tu vi cường đại đến như vậy. Phương Vân mặc kệ hắn, Dương Khiêm này vốn đã quen sống an nhàn sung túc, nằm ở trên giường êm mà ngủ say, làm sao biết Phương Vân hắn ở trong đêm lãnh khốc khắc khổ tu luyện. Mà lại không đề cập tới vấn đề luyện công khắc khổ ngày đêm, một đời trước, vì muốn làm cho Phương Vân đối với võ đạo có hứng thú, Hoa Dương phu nhân không biết đã tốn bao nhiêu tâm tư, để vô số hộ vê hoặc có ý định, hoặc như vô tình ở trước mặt Phương Vân luận đàm chiến đấu. Vẻn vẹn nhiều hơn tới mười năm kiến thức, cũng đủ để Phương Vân vượt qua xa Dương Khiêm. Tại phương diện ý thức chiến đấu, hai người vốn đã không cùng một đẳng cấp! - Dương Khiêm, nhớ đánh cược của chúng ta chứ? Giờ ta đã nghĩ ra rồi. Phương Vân giơ hai ngón giữa ra, nắm lấy Nhân Cấp châu, hơi xoay tròn. - Ta muốn cái đồ vật này, ta muốn Nhân Cấp châu trên người của ngươi! Thanh âm như đinh chém sắt, không hề có chút thương lượng. Dương Khiêm sửng sốt một chút, rồi từ trong lòng của hai tên hộ vệ thoát ra: - Không được, hạt châu này tuyệt đối không thể cho ngươi. - Ngươi muốn trá cược sao? Phương Vân hai chỉ thu về, bỏ Nhân Cấp châu vào trong lồng ngực, lạnh giọng nói. Dương Khiêm bước chân ra, lắc đầu. - Không, đổi điều kiện khác, sau đó chúng ta lúc gặp ngươi có thể nhượng bộ lui binh. Hạt châu này ngươi đưa cho ta! - Hiện tại các ngươi không có tư cách nói điều kiện. Phương Vân lấy một loại ánh mắt từ trên cao nhìn xuống nhìn bọn họ, hắn chính là muốn dùng phương pháp tàn nhẫn này giẫm đạp hắn. Ở đời trước, Phương Vân cực kỳ chán ghét võ đạo, ở một góc độ nào đó, cũng có nguyên nhân vì trận đòn của hai người này nửa tháng trước. - Ngươi…. Âm thanh của Dương Khiêm dừng lại, trong mắt lóe lên rất nhiều ánh hào quang suy tư, đột nhiên chỉ tay Phương Vân, hét lớn. - Ta biết, ngươi nhất định cấu kết với bọn yêu đạo nước ngoài, tu luyện võ công của bọn hắn. Nếu không, Mãng Ngưu quyền tuyệt đối không thể thắng được Mãnh Hổ quyền của ta. Ở bên ngoài triều đình Đại Chu, có rất nhiều môn phái tu luyện các loại võ đạo, Không ít môn phái có thời gian tồn tại so với Đại Chu hoàng triều còn lâu hơn nhiều. Truyền thừa của bọn hắn có thể bắt nguồn từ thượng cổ, viễn cổ, ngay cả Đại Chu hoàng triều có vũ lực mạnh mẽ cũng không làm gì được bọn hắn. Bọn họ tự xưng là Đạo Môn, Ma Môn. Nhưng mặc kệ là đao môn hay ma môn, triều đình Đại Chu đều cho là yêu đạo! Một khi đã tu luyện, bất kể là triều đình hay quân đội, đều sẽ không bao giờ mượn sức. - Đặng Mâu, Hà Nghi, lên cho a. Đoạt Nhân Cấp châu, đả thương hắn, có mẫu thân của ta chịu trách nhiệm, giết chết hắn, có Bình Đỉnh hầu phủ chúng ta chịu trách nhiệm, không cần sợ! Tên gia hỏa này cấu kết cùng với tà đạo, theo pháp lệnh cũng Đại Chu, có chết cũng không hết tội! Dương Khiêm gằn giọng nói. - Vâng! Đằng Mậu, Hà Nghi nói một tiếng, thần tình hưng phấn. Đã có mệnh lệnh của Dương Khiêm, dù có chuyện gì xảy ra, cũng sẽ có hắn chịu trách nhiệm. Hơn nữa, ở đây còn có rất nhiều người chứng kiến, coi như có việc gì xảy ra, đến lúc đó cũng có thể chối bỏ sạch sẽ. - Ta ngược lại muốn nhìn một chút, các ngươi ai dám động thủ! Một âm thanh uy nghiêm truyền đến, đoàn người tách ra, Nghiêm Luân ngạo nghễ động thân, cất bước mà đến. - Tiểu hầu gia! Thấy người này, hai tên hộ vệ biến sắc kinh sơ. Thân phận của Nghiêm Luân tất nhiên đặc thù, nhưng làm cho người kính nể, chính là hai bàn tay của hắn. Nghiêm Luân một thân võ đạo, đã sớm bước vào Cương Khí Cảnh rồi. Hơn nữa một thân gia học uyên thâm, hai tên hộ vệ vẫn đúng không phải là đối thủ của hắn. - Thế tử! Thấy Nghiêm Luân, Dương Khiêm biến sắc. Hai người này mới đúng là khác biệt của ‘Bình dân’ và ‘Quý tộc’. Hai người, một người là phân nhánh, một người là con dòng dõi chính tông. Thân phận của Nghiêm Luân cũng giống như trưởng tử dòng chính tông của Bình Đỉnh hầu, sau đó sẽ kế thừa chức tước của cha hắn. Thân phận của Văn Khúc hầu đặc thù, thế tử của hầu phủ này, căn bản không phải là Dương Khiêm có thể so sánh được. - Ta ở ngoài đình cũng đã nghe thấy rồi. Các ngươi nếu đã lập đổ ước thì cũng nên tuân thủ theo. Vì tư lợi mà bội ước? Hừ! Sĩ tử Đại Chu chúng ta từ lúc nào mà đã xuất hiện loại người này? Nghiêm Luân chắp tay sau lưng, nhìn Dương Khiêm, thần sắc lạnh lẽo. - Này… Dương Khiêm thần sắc kinh sợ, nếu như Nghiêm Luân nhúng tay vào, thì việc đánh mất Nhân Cấp châu chỉ là chuyện nhỏ, mà đánh mất mặt mũi của Bình Đỉnh hầu phủ mới là chuyện lớn. Phương Vân ngược lại thờ ơ lạnh nhạt, loại đại thế tử như Dương Khiêm này, hắn tất nhiên là biết. Nhưng mà, Phương Vân cũng không cho là mình với vị bình dân hầu trong quý tộc hầu này đã từng có giao tình gì. - Ngươi không phải là muốn đổi ý chứ? Nghiêm Luân ánh mắt sắc như dao nhỏ, từng chút đâm sâu và Dương Khiêm. Dương Khiêm trong lòng run rẩy một chút, thần sắc không ổn định. Rốt cuộc giậm chân một cái, chào hỏi Lý Bình một tiếng, oán hận nói. - Chúng ta đi! Dù sao cũng là võ đạo thế gia, Lý Bình tuy gãy hai cái xương tay, nhưng ít nhiều vẫn nhịn được. Tàn nhẫn nhìn thoáng qua Phương Vân, Lý Bình căm giận theo Dương Khiêm đi. Cú ngã này của hai người quả thật rất đau rồi. - Phương Vân, chuyện của chúng ta còn chưa xong đâu! Trong đám người, Dương Khiêm thả một câu hung ác, nghênh ngang rời đi. Phương Vân cười lạnh, loại người như Dương Khiêm, có loại chí bào như Nhân Cấp châu, mà còn bị mình đánh bại. Hiện tại không có Nhân Cấp châu, hắn có khắc khổ hơn mười lần cũng không phải là đối thủ của mình. Khoảng cách của hai người chỉ có thể càng ngày càng lớn hơn. - Thế tử, đa tạ. Phương Vân chắp tay, thân phận của Nghiêm Luân tuy có chút đặc thù, nhưng dù sao cũng đều là từ một mạch bình dân hầu đi ra, nếu không phải có những tình huống ngoài ý muốn, cũng không nhất thiết đắc tội. - Dễ như ăn cháo. Nghiêm Luân khoát tay áo, có một cỗ phong phạm thế tử đại gia, từ trong lồng ngực móc ra ‘Trảm Yêu Kiếm cương quyết’, Nghiêm Luân lung lay nói. - Nói về việc này còn phải đa tạ ngươi, nếu không phải ngươi, ta còn không thể tử trong tay thế tử Mãng Hoang hầu lấy được quyển Vũ kinh này. “Hứa Quyền!” Phương Vân trong lòng hơi run, hơi suy tư, liền rõ cánh vừa rồi hai người này đã thấy, rồi chính mình trong lúc vô tình đã giúp Nghiêm Luân lấy được cuốn ‘Trảm Yêu Kiếm cương quyết’. - Thế tử nói quá lời, đấy là do ánh mắt của thế tử độc đáo, nhìn rõ tiên cơ, cùng với ta quan hệ không lớn. Ta còn có việc, đi trước vậy. Phương Vân nói xong, liền bước đi. Thân phận của Văn Khúc hầu dù sao cũng quá mức đặc thù, xen lẫn vào cả Quý tộc hầu và cả Bình dân hầu. Trước khi có sự lý giải đối với Nghiêm Luân, Phương Vân cũng không muốn cùng hắn quan hệ quá nhiều, ngược lại hãy lưu lại một đường, ngày sau còn có cơ hội bắt chuyện. - Không sao. Nghiêm Luân mắt thấy Phương Vân rời đi, trong lòng cảm giác càng kỳ diệu. Sĩ tử bên trong học cung cũng phân thành ba bảy loại, thân phận của Nghiêm Luân, không thể nghi ngờ là bài danh đứng đầu. Một thân tu vi Cương Khí cấp, phóng mắt cả học cung, có thể so sánh được với hắn cũng không nhiều. Chí ít Phương Vân, tuy rằng một lần đánh bại Dương Khiêm, Lý Bình, nhưng với tu vi Nguyên Khí cấp, nhất định vẫn thuộc về tầng lớp khá thấp trong học cung. Hắn là đại thế tử Văn Khúc hầu, trong quá khứ đều là lấy lễ làm queen, không ai không dám cho hắn mặt mũi, biểu hiện của mỗi người đều là lo sợ đến nỗi tái mét mặt mày. Chưa bao giờ thấy ai như Phương Vân, không hề coi hắn to lớn gì, từ chối người từ ngàn dặm. - Có ý tứ. Nghiêm Luân ngắm nhìn sau lưng Phương Vân, bước đi.