quynhcongtu.tk
Khong Gi La Khong The
Nguyen Vu Manh Quynh
Chương 8: Khí Thế Như Lôi Đình

- Hừ, hai tên sĩ tử nho nhỏ Nguyên Khí cấp, ở đâu ra tư cách thay thế cho cuộc quyết đấu giữa Bình dân hầu cùng với Quý tộc hầu? Thiếu niên bên phải mang một cái mũ màu tím nhạt, trên người toát ra một khí tức cực kỳ phú quý. Phương Vân lúc này toàn bộ tinh thần đều đặt ở trên người Dương Khiêm, cũng không có chú ý tới sự tình ở bên ngoài. Hắn nếu như thấy hai người này, tất nhiên sẽ có chút giật mình. Người thanh niên nói chuyện đầu tiên chính là Nghiêm Luân, phụ thân là Nghiêm Trực, là Văn Khúc hầu Đại Chu. Tổ tiên của Văn Khúc hầu là văn thần, vào lúc khai quốc Đại Chu, có đời thứ nhất là Thái Phó, có ảnh hưởng rất sâu xa đến văn quan bên trong triều đình. Cho dù là tam công đương triều cũng có mối quan hệ sâu xa. Tổ phụ của Nghiêm Luân bỏ văn theo võ, xông ra ngoài lập sự nghiệp. Tuy không thuộc Quý tộc hầu, nhưng thế lực của gia tộc trong triều dình lại rất rộng, thâm căn cố đế, không hề thua kém Quý tộc hầu chút nào. Văn Khúc hầu tuy là từ văn nhập võ, nhưng xét về ảnh hưởng cùng với thế lực thì có thể nói là đệ nhất bên trong Bình dân hầu. Còn thiếu niên mang mũ màu tím nhạt chính là Hứa Quyền, phụ thân là Mãng Hoang hầu Hứa Uyên, trong tay nắm trăm vạn trọng binh, thủ vệ biên giới, trấn áp yêu tộc Mãng Hoang. Mãng Hoang hầu vốn có tên là Uy Viễn hầu, là một trong các quý tộc hầu của Đại Chu, bởi vì vũ lực hiển hách, thủ vệ phương đông của Đại Chu, kinh sợ yêu tộc Mãng Hoang, chiến công vô cùng, nên được đổi từ Uy Viễn hầu sang Mãng Hoang hầu để ngợi khen. Bên trong Quý tộc hầu, Mãng Hoang hầu chính là thế lực có ảnh hưởng lớn nhất. Hứa Quyền cùng với Nghiêm Luân này, thân thế đồng thời hiển hách, thâm hậu, không phải một vương hầu bình thường nào cũng có thể so sánh lại. Không phải người thường tất sẽ có ngạo khí khác người, ngôn ngữ của hai người tuy bình thản, nhìn như bạn tốt,nhưng ánh mắt phức tạp, phong quang bắn ra bốn phía, lại là một đôi kình địch. - A, hai người chúng ta sao lại không tham gia một chút náo nhiệt, đánh cược một chút xem sao? Nghiêm Luân cười nói. - Ngươi muốn đánh cuộc cái gì? Hứa Quyền đứng chắp tay, lạnh lùng nói, không hề có ý cự tuyệt. - Nếu như là Phương Vân thắng, ta muốn cuốn ‘Trảm Yêu Kiếm cương quyết’ trên người của ngươi. Sắc mặt Hứa Quyền hơi đổi một chút. - Lòng tham của ngươi ngược lại không hề nhỏ, ‘ Trảm Yêu Kiếm cương quyết’ tuy chỉ là tuyệt học Cương Khí cảnh, không phải võ học đỉnh cấp gì, nhưng cũng là một mạch độc nhất của Mãng Hoang hầu ta. - Ngươi chẳng lẽ đánh cuộc không nổi? - Chuyện cười, được. Ta nếu bị thua, sẽ đem ‘Trảm Yêu kiếm cương quyết’ để cho ngươi tham khảo, nhưng nếu ngươi thua, thì phải đem ‘Hạo Nhiên cương khí’ cho ta tham khảo! Lần này đến phiên Nghiêm Luân biến sắc rồi, Văn Khúc hầu xuất thân từ mạch văn thần, Hạo Nhiên cương khí này là sự kết hợp của Hạo Nhiên Chi Khí của nho gia cùng với võ đạo, đó cũng là độc môn của Văn Khúc hầu. Nghiêm Luân chăm chú nhìn Phương Vân ở xa xa, kiên quyết nói một chữ. - Được! Nghe đến chữ đó, Hứa Quyền rốt cuộc cũng tươi cười. - Ha ha, ta cũng quên nói cho ngươi biết, con thứ của Bình Đỉnh hầu ngày thường cũng có chút quen biết với ta. Mấy tháng trước, ta vừa vặn biết Dương Khiêm này có một viên Nhân cấp châu. - Cái gì! Nhân Cấp châu! Nghiêm Luân trong lòng cảm giác nặng nề, Nhân Cấp châu là vật gì, hắn trong lòng hiểu rõ. Nắm giữ loại báu vật thiên địa này, tốc độ tu luyện so với thường nhân nhanh hơn đến năm sáu lần. Dương Khiêm có đồ vật như vậy, tu vi võ đạo của hắn tiến nhanh chóng, không cần nói cũng biết. “Bị tính toán rồi!” Nghiêm Luân trong lòng khó chịu như cắn nuốt một trăm con ruồi, Cuộc quyết đấu này, căn bản không cần xem nữa. Nhưng mà chuyện đánh cuộc như vậy, thua người không thua trận, dù như thế nào, công phu quyền cước cũng phải xem một lần. - Có Nhân Cấp châu thì thế nào, ta thấy Phương Vân chưa hẳn đã kém. Hứa Quyền chỉ là cười lạnh. - Các ngươi tản ra! Trong đám người, Dương Khiêm nói một câu, toàn bộ sĩ tử chung quanh tản ra, lưu lại một mảnh đất trống cho hai người. - Hai người các ngươi cũng lui ra đi! Trương Anh cùng với Chu Hân sau khi hội ý, liền lui ra, loại giao đấu này, căn bản bọn họ không thể nhúng tay vào được. Hô! Người chung quanh vừa mới thối lui, Dương Khiêm giơ tay lên tạo thành quyền đánh tới, rõ ràng chính là Mãnh Hổ quyền do Lý Bình mới sử ra. Cũng là một chiêu Mãnh Hổ Hạ Sơn, nhưng trong tay của Dương Khiêm lại khác hẳn so với Lý Bình. Dương Khiêm xuất thủ một chiêu, không khí chung quanh lan truyền xuống, trong tiếng gió còn ẩn chứa tiếng hổ gầm, khí thế như một con mãnh hổ từ trên núi đập xuống. Những sĩ tử chung quanh nhìn Dương Khiêm nhất thời ánh mắt thay đổi, Dương Khiêm này tuy cao ngạo, nhưng công phu quyền cước không hề kém. Thân thể Phương Vân ưỡn lên, dưới chân nhẹ nhàng tránh đi, mọi người lập tức từ trên người Phương Vân cảm giác được một cỗ khí thế cuồng mãng, như một con mãng ngưu đang triển khai bốn vó tung bay ở vùng quê. - Mãng Ngưu Bôn Dã! Trong đám sĩ tử, không ít người liền nhận ra. Mãng Ngưu quyền này cũng không phải là loại quyền pháp cao minh gì, không ít người biết. Nhưng mà, trong ấn tượng của mọi người, Mãng Ngưu quyền cho tới bây giờ đều là dủng để công kích, nhắm đánh. Chẳng ai ngờ rằng, chiêu Mãng Ngưu Bôn Dã này dưới tình huống như vậy, còn được dùng để né tránh công kích của đối thủ. Một chiêu Mãng Ngưu Bôn Dã của Phương Vân đột nhiên được tăng nhanh tốc độ, tránh qua chiêu “Mãng Hổ Hạ Sơn”, lập tức một quyền tung nổ ra, không khí ở đầu quyền nổ ra, một luồng khí lãng thẳng tắp ập tới Dương Khiêm. “Không tốt!” Dương Khiêm căn bản không ngờ tới thân thủ Phương Vân lại nhanh như vậy, chỉ cảm thấy hoa mắt, đầu quyền trong mắt càng lúc càng lớn. Dương Khiêm dù sao cũng xuất thân từ hầu phủ, một thân gia học uyên thâm, vào thời khắc nguy cơ, cánh tay dựng thẳng lên, chặn ở trước người. Ầm! Hai quyền tương giao, Dương Khiêm chỉ càm thấy như bị một con Mãng Ngưu va trúng, cánh tay muốn gãy vỡ. Tu vi của hắn cũng là Nguyên Khí cấp, huyết nhục quanh thân từ lâu đã hòa đồng với nguyên khí, cường hãn không gì sánh nổi. Chỉ một chiêu của Phương Vân, lập tức để cho hắn cảm nhận được áp lực. “Lực lượng của hắn cường đại hơn ta, ta không phải là đối thủ!” Dương Khiêm trong lòng hoảng sợ, nhưng kết luận này vừa đưa ra, hắn hầu như cũng không tin vào phán đoán của mình. Lúc này mới được bao lâu? Mười lăm ngày, mới có mười lăm ngày, tên Phương Vân này sao lại có tiến bộ kinh người đến như vậy? A! Trong lúc Dương Khiêm đang tính toán lực lượng của hai người, đột nhiên nghe được tiếng kinh hô của đoàn người. Một trận kình phong nổi lên, trong tai lập tức nghe được âm thanh vang dội của mãng ngưu, giống như là một con mãng ngưu bắp thịt cuồn cuộn, vô cùng dữ tợn đang trừng mắt hướng về chính mình vọt tới. Mãng Ngưu rống giận! Tay trái của Phương Vân bị chắn, chân phải đạp bước bay lên, lại là một quyền nổ ra, đây đúng là thức thứ năm mãng ngưu rống giận. Con cọp chính là vu bách thú, hổ gầm một tiếng bách thú liền khuất phục. Nhưng mà mãng ngưu sinh hoạt ở bên trong vùng hoang dã, trời sinh tính tự do, tản mạn, cuồng dã. Lúc mà con mãng ngưu rống giận, con mắt đỏ lên, gót sắt đá bay, mặc kệ cho thứ gì chặn ở trước người đều là một đầu húc bay. Cái lực lượng cuồng dã bá đạo này, có thể húc gãy cả một cây đại thụ, coi như cọp, sư thử có gặp phải cũng muốn tránh đi. Ò! Không khí trong chu vi bốn thước quanh Phương Vân bị xé rách thành vô số mảnh vỡ, khí lưu đầy trời xông tới. Bên trong kình phong, mơ hồ còn truyền đến một tiếng trâu gào vang dội, mặt đất dưới chân cũng mơ hồ rung động, giống như là đang có một con mãng ngưu đang phát cuồng thật lao nhanh tới. Lần này, không chỉ có các sĩ tử trong phạm vi đang quan sát. Coi như là Hứa Quyền cũng thay đổi sắc mặt, Mãng Ngưu quyền trong tay Phương Vân lúc sử ra hoàn toàn bất đồng với các võ giả Nguyên Khí cấp, coi như là có chân chính gặp các võ giả Chân Khí cấp cũng có tư cách đấu một trận. - Phương Lâm. Hứa Quyền lập tức nhớ tới một người, loại khí thế này, cái mùi vị phách liệt này, hắn chỉ từng thấy qua ở một người. Lúc đó thì Hứa Quyền cũng tương đương với Dương Khiêm, còn Phương Lâm lại tương đương với Phương Vân hiện tạị. Ầm! Nắm tay của Phương Vân giống như gót sắt của con mãng ngưu, mang theo khí thế như vạn quân, Dương Khiêm nặng nề đón đỡ ngay trán, sau đó bị hạ xuống. Trong tiếng nổ ầm, Dương Khiêm bị một cỗ lực lượng hoang dã không cách nào chống đỡ đánh trúng, hét thảm một tiếng, bay thật cao lên, sau đó bị Phương Vân mạnh mẽ đạo xuống đất. Trên trán của hắn, da thịt rách đi, một lượng lớn máu tươi phun ra, chỉ một chút đã làm cho mặt hắn đầy máu. Vào lúc hắn ngã xuống, một viên châu màu đen đồng thời bay ra ngoài, rơi ra ngoài khoảng ba trượng, xoay tròn trên mặt đất. - Dương huynh! Thấy Dương Khiêm bị đánh bay ra ngoài, máu tươi đầy mặt, Lý Bình gầm lên một tiếng dữ dội, ‘Xoạt’ một tiếng, một chiêu Mãnh Hổ Giương Trảo đã tung ra. - Hừ! Phương Vân đạp chân tung lên, không tránh không né, một chiêu “Mãng Ngưu Vặn Sừng” đã đưa ra, bên trong đình đài, trong tai mọi người cũng vang dội âm thanh của tiếng trâu gào. Chỉ nghe thấy tiếng ‘răng rắc’, tiếng xương gãy giòn hai tay của Lý Bình vang lên, thân thể cong lên, giống như người bù nhìn bay ra ngoài, nặng nề đụng vào mái ngói màu đỏ trên đình đài. - Làm sao có khả năng! Lý Bình ngồi dậy, hai tay rung rung, nỗi khiếp sợ trong lòng còn lớn hơn sự đau đớn của thân thể, Ở bên cạnh quan chiến còn không bằng chính mình vào cảm nhận, Lý Bình lúc ban đầu còn cho rằng Dương Khiêm bị đánh ngã chẳng qua là do bất cẩn, mãi đến sau khi tự mình xuất thủ, mới chính tay mình cảm nhận được lực lượng đáng sợ của Phương Vân. Thời gian mới trôi qua được bao lâu! Lý Bình rõ ràng còn nhớ, nửa tháng trước, vào lúc hai người còn hành hung Phương Vân, còn giống như đánh một con chó. Mới chỉ qua mười lăm ngày, song phương lại ngược hoàn toàn. - Ngươi thua rồi! Nghiêm Luân mắt nhìn phía trước, mỉm cười nói. - Hừ! Coi như ngươi may mắn! Hứa Quyền hừ lạnh một tiếng, tiện tay vứt ra một quyển sách, tàn nhẫn nhìn thoáng qua Phương Vân ở xa xa, phất tay áo mà đi. Nghiêm Luân đưa tay vồ lấy, đem Hứa gia ‘ Trảm Yêu Kiếm cương quyết’ tiếp ở trong tay. Nguyên bản hắn còn muốn năn nỉ cầu xin kiếm đạo Vũ kinh, nhưng việc đó giờ đã trở nên vô vị. “Thiên phú chiến đấu thật đáng sợ!” Nghiêm Luân tuy bên ngoài bình tĩnh, nhưng nội tâm lại kinh hãi không thôi. Lấy tu vi Cương Khí cấp của hắn, cũng không đem lực lượng của Phương Vân để vào trong mắt. Chân chính để hắn khiếp sợ, chính là thiên phú chiến đấu mà Phương Vân đã hiển lộ ra. Nghiêm Luân rất hiểu rõ loại quyền pháp Mãng Ngưu dùng trong quân đội này, nhưng nếu trong tay hắn thì lực chiến đấu biểu hiện ra cũng không hơn Phương Vân bao nhiêu. Mãnh Hổ quyền mạnh hơn so với Mãng Ngưu quyền, điểm này các vương công sĩ tử trong kinh thành đều công nhận. Dương Khiêm tuy rằng cuồng vọng, nhưng tu vi Mãng Hổ quyền không thể nói là không sâu, nhưng nếu so sánh với Phương Vân lại lu mờ ảm đạm. Lấy Mãng Ngưu Bôn Dã tránh Mãnh Hổ Hạ Sơn, sau đó lại lấy Mãng Ngưu Phân Tông đánh ra khiến Dương Khiêm phòng thủ, đồng thời hấp dẫn lực chú ý của hắn, còn lực lượng chân chính lại là theo phía sau Mãng Ngưu Rống Giận. Ba chiêu quyền pháp Mãng Ngưu liên tiếp nhau một cách trôi chảy, vận dụng một cách kỳ diệu đến đỉnh cao, gần như là vì khắc chế Mãng Hổ Quyền của Dương Khiêm mà sinh ra. Cuộc chiến đấu này, ngay lúc Dương Khiêm chủ động tung chiêu ‘Mãnh Hổ Hạ Sơn’, cũng đã nhận định Dương Khiêm không còn cơ hội để xuất chiêu nào nữa. “Phụ thân đại nhân đã từng nói qua, võ đạo một khi được sử dụng một cách kỳ diệu tuyệt đỉnh thì sẽ hoàn toàn nắm trong lòng bàn tay. Có chiêu thức tuyệt học tất nhiên là tốt, nhưng nhân tố quyết định trận đấu lại vẫn nằm trong tay của bản thân võ giả,” Nghiêm Luân thầm nghĩ.

Ring ring