Disneyland 1972 Love the old s
quynhcongtu.tk
Khong Gi La Khong The
Nguyen Vu Manh Quynh
Chương 7: Không Thể Buông Tha
Vịnh Nhạc quận chúa đầu tiên là sửng sốt, sau khi thấy rõ người đến, cũng không có đoạt trường tiên lại, chỉ là cười lạnh. - Hừ, ta tưởng là ai, nguyên lai là ngươi Phương Vân. Làm sao, tên tiểu tạp chủng nhà ngươi muốn ra mặt thay bọn hắn? Chát! Cổ tay Phương Vân run lên, trương tiên liền từ tay của Vịnh Nhạc quận chúa thoát ra, lượn trên không trung một cái, rồi tàn nhẫn đánh ngay vào mặt của thiếu nữ. Lần này, lập tức lưu lại trên mặt một vệt màu hồng, máu cũng chảy ra rồi. - Ngươi, ngươi, ngươi dám đánh ta! Vịnh Nhạc quận chúa bụm mặt, sau đó nửa ngày mới có phản ứng lại, khó mà tin nổi rít gào lên. - Hừ, ngươi vừa nói ai là tiện chủng? Mẫu thân của ngươi bất quá cũng chỉ là một thị thiếp của Bình Đỉnh hầu, địa vị thấp hèn, ngươi dựa vào cái gì mà ở chỗ này kêu gào? Trương Anh, Chu Hân tuy là con thứ, nhưng ít nhất còn biết lễ nghi, chưa cho mẫu thân ngươi mất mặt. Còn ngươi, một vị nữ tử, không đi học cầm kỳ thi họa, lại ở nơi này múa thương cầm roi, ăn nói hung ác. Mẹ của ngươi nếu như là người hiểu lễ nghĩa, sao lại có thể dạy dỗ ra một người nữ nhi không có giáo dưỡng như ngươi! Phương Vân miệng lưỡi sắc bén như dao, hùng hổ dọa người, đánh cho Vịnh Nhạc quận chúa đến thương tích đầy mình. - Phương Vân này đã xảy ra chuyện gì, hắn bình thường không phải rất biết điều, không có tranh đấu cùng với người khác hay sao? Sao hôm nay lại ra thế này! - Vịnh Nhạc quận chúa này cũng đã có tu luyện, hai ba người bình thường căn bản không thể lại gần nàng, nhưng hôm nay lại bị Phương Vân đoạt trường tiên đi. Chỉ dựa vào điểm này, e rằng công phu của Phương Vân sợ rằng rất cao. - Hắc hắc, Vịnh Nhạc quận chúa này bình thường vểnh mũi lên trời, kiêu căng tự phụ. Người trong học cung bị nàng bắt nạt không thiếu, hôm nay xem ra đã được dạy dỗ rồi a! …… Người xung quanh tụm năm tụm ba, chỉ vào hai người bắt đầu nghị luận, thần tình hưng phấn, chủ yếu là xem náo nhiệt, chứ không có ý xen vào. Cũng có những người ngày thường bị Vịnh Nhạc quận chúa ức hiếp qua, lúc này nhìn xem có chút hả giận. Ở trên mặt đất, Trương Anh cùng với Chu Hân liếc nhìn nhau. Bọn họ tự nhận thường ngày cùng với Phương Vân cảm tình cũng không có sâu đậm, không rõ vì sao hắn lại ra tay giúp mình. Nhưng Phương Vân lại vì mẫu thân của bọn hắn đứng ra nói chuyện, chỉ dựa vào điểm ấy, so với việc Phương Vân ra tay giúp bọn hắn ngăn roi còn khiến cho bọn hắn cảm kích vô cùng. - Ngươi! Ngươi thật to gan! Vịnh Nhạc quận chúa ngón tay chỉ thẳng Phương Vân, tức giận đến nỗi toàn thân run rẩy, làm sao cũng không tin được, một hài tử Bình Dân hầu mà cũng dám mắng nàng. - Ta chính là con của chính thê Vương hầu, mà mẫu thân của ngươi cũng chỉ là một thị thiếp. Ngươi một nữ tử phân nhánh của một vương hầu, lại dám ở trước mặt ta xuất khẩu cuồng ngôn, coi như là đánh ngươi thì thế nào? Ngươi nếu như còn không biết tốt xấu, còn ăn nói bừa bãi, thì không chỉ là một roi đơn giản như vậy! Phương Vân nói rồi tiến lên một bước, trực tiếp dồn Vịnh Nhạc quận chúa lui đi hai thước. Một bước này của hắn, đã dùng tới công phu quyền kình của Mãng Ngưu quyền, toàn thân cao thấp nhất thời dâng lên một cỗ khí thế thô bạo, làm cho người ta có cảm giác áp bách mãnh liệt. Loài Mãng Ngưu sinh ra ở vùng hoang dã, chỉ quen tự tại, không ai câu thúc quản được, đồng thời cũng không kiêng kị gì cả. Sừng của chúng sắc bén, đồng thời lực lượng cường đại, coi như là loài cọp, sư tử có nhìn thấy cũng phải tránh lui. - A! Vịnh Nhạc quận chúa bị Phương Vân trừng mắt, nhất thời sợ hãi lui về phía sau. Nàng không hề nghi ngờ, nếu như nàng còn dám ở đây, e rằng Phương Vân thật sự sẽ làm chuyện đáng sợ. - Cút đi! Phương Vân quát tháo như sấm, Vịnh Nhạc quận chúa sợ đến nỗi sắc mặt tái nhợt, mạnh mẽ đẩy đoàn người ra, cũng không quay đầu lại mà xông ra ngoài, ở xa xa còn có thể nghe thấy tiếng nàng khóc mắng. - Phương Vân, ngươi chờ đó cho ta. Bình Đỉnh hầu phủ chúng ta không bỏ qua cho ngươi đâu. Phương Vân cũng không để ý, loại nữ tử như vậy, chỉ biết dựa vào gia thế mà ức hiếp người khác. Bỏ đi lớp vỏ bọc thế gia bên ngoài, bên trong các nàng vô cùng yếu đuối. - Cảm tạ ngươi! Trương Anh từ trên mặt đất đứng lên, cảm kích nói. - Dễ như ăn cháo. Phương Vân lạnh nhạt nói. - Cái này có thể có chút phiền toái. Chu Hân đằng sau đứng dậy, mặt sầu thảm nói. - Thế nào? Phương Vân kinh ngạc nói. - Phương huynh có biết vì sao Vinh Nhạc quận chúa chỉ là nữ nhi của một thị thiếp, tại sao lại cuồng ngạo đến như vậy không? Phương Vân lắc đầu, điểm vặt như vậy, làm sao sẽ để ý. - Vị hôn phu của Vịnh Nhạc quận chúa chính là ấu tử Lý Bình con của bình thê Trấn Quốc hầu, dựa theo pháp lệnh Đại Chu chúng ta, Lý Bình do bình thê xuất ra, sau khi trưởng thành, ít nhất cũng là được phong tử tước. Hơn nữa Trấn Quốc hầu và Bình Đỉnh hầu còn có ý liên kết với nhau, hôn sự của Vịnh Nhạc quận chúa cùng với tiểu Trấn Quốc hầu chính là từ đây mà ra. Lần này ngươi dám đánh Vịnh Nhạc quận chúa, cắt mặt của nàng, sợ rằng phiền toái lớn rồi. Chu Hân lo lắng nói ra. - Thì ra là hắn. Nghe thấy tên Lý Bình tiểu Trấn Quốc Hầu, Phương Vân khoát tay áo, dửng dưng như không. Lý Bình cùng với Dương Khiêm, coi như bọn họ không đến tìm mình, mình cũng sẽ đi tìm bọn hắn. Chu Hân nhìn thấy Phương Vân vẫn không để bụng, nỗi ưu sầu giữa hai hàng lông mày càng đậm hơn. Bên trong Hàn Yên Đường, Dương Khiêm cùng Lý Bình bị một đám sĩ tử vây quang, đang khoác lác. Đột nhiên bên tai nghe thấy tiếng khóc than, trong mũi phảng phất một mùi hương, Lý Bình liền cảm thấy có một bóng hồng lóe lên trước mặt, đã là “Nhuyễn ngọc ôn hương” trong ngực. - Tiểu hầu gia, người nhất định phải làm chủ cho ta a, ta bị người khi dễ. Vịnh Nhạc quận chúa hai tay ôm lấy Lý Bình, tựa vào ngực hắn mà khóc ríu rít. - Ai? Ai dám khi dễ ngươi? Dương Khiêm đứng lên quát. Dương Khiêm cùng với Vinh Nhạc quận chúa đều là từ trong Bình Đỉnh hầu xuất ra, Dương Khiêm đứng cùng một bên với Lý Bình, nguyên nhân bên trong cũng là bởi Vịnh Nhạc quận chúa này. - Phương Vân, là tên tiểu tạp chủng Phương Vân kia! Vịnh Nhạc quận chúa khóc đến nỗi y phục ướt nhẹp, nghe thấy tiếng của huynh trưởng, ngẩng đầu lên, giọng căm giận nói. - Cái gì? Là hắn! Lý Bình cùng với Dương Khiêm đồng thời chấn động, liếc nhìn nhau. Hai người không nghĩ rằng Phương Vân lại to gan như vậy, vừa đến học cung đã gây ra chuyện lớn như vậy. - Người này, thật to gan. Lần này mẫu thân của ta gây áp lực lên Thiên Xà sơn, đã điều Phương Lâm trở lại, xem thử tên tiểu tạp chủng lần này dựa vào cái gì. Lần trước vẫn là đánh quá nhẹ, lần này không đánh gãy chân hắn thì không được, để cho hắn phải luôn ghi nhớ! Lý Bình trong mắt hung quang lấp lóe, chuyện của hắn và Vịnh Nhạc quận chúa là được hai vị hầu gia cho phép cùng với được hai vị mẫu thân thúc đẩy. Phương Vân đánh vào trên mặt của Vịnh Nhạc, làm cho lòng của hắn nhói đau. - Tiểu muội, dẫn đường, chúng ta giúp ngươi lấy công đạo! Dương Khiêm xiết chặt nắm tay, bên trong phát sinh ra âm thanh cạch cạch, bên trong lòng bàn tay của hắn, có một hạt châu màu đen đang chuyển động. Hắn đã sớm tính Phương Vân trong khoảng thời gian này không có tới học cung, nhất định là đang khổ luyện, cho nên trong khoảng thời gian này, hắn cũng không có nhàn rỗi chơi không. Vịnh Nhạc quận chúa đi trước dẫn đường, Dương Khiêm, Lý Bình đi sau, một nhóm lớn sĩ tử cũng tiền hô hậu ủng, tiến về hướng Vịnh Nhạc quận chúa mà dâng lên. - Ở chỗ này! Phương Vân đang cùng Trương Anh, Chu Hân đi trong đoàn ngươi, đột nhiên nghe được tiếng quát, quay đầu lại nhìn, liếc mắt liền nhìn thấy được đám người Vịnh Nhạc quận chúa. Trương Anh và Chu Hân cũng phát hiện ra, sắc mặt đại biến. - Tránh ra! Một tiếng hét lớn thô bạo, đám sĩ tử học cung chắn trước người Phương Vân vội vã phân ra thành một đường đi, Dương Khiêm cùng với Lý Bình mang theo một đám người vọt tới, vung tay lên liền đem Phương Vân, Chu Hân cùng Trương Anh vây lại, bộ dáng giống như là đang tìm người hỏi tội. - Phương Vân, ngươi đây là muốn chết! Một tiếng quát lên, Lý Bình không nói hai lời, một quyền chém ra, mang theo kình phong phần phật đập về phía Phương Vân. Đang đi giữa đường, năm ngón tay của hắn mở ra, hóa thành hổ hình, chính là quyền pháp Mãnh Hổ quyền tương đối cao thâm. Cạch! Phương Vân lui về một bước, khó khăn lắm mới tránh được một quyền của Lý Bình, đồng thời mở miệng nói. - Lý Bình, ước đấu chúng ta, vậy là đã bắt đầu đúng không? Lý Bình ngẩn ngơ, không ngờ rằng Phương Vân có thể tránh được. Hắn biết rằng, nếu là lúc trước, Phương Vân tuyệt đối không tránh nổi một quyền này của hắn. - Không tồi, xem ra đã có khổ luyện. Đáng tiếc, vẫn không thể đấu lại chúng ta! Dương Khiêm ánh mắt lóe lên, trong lòng cười lạnh. - Ước đấu? Các vị vương công tử đệ chung quanh nghe được những lời này, ngẩn ngơ, sau đó đồng thời hưng phấn lên. Thì ra ba vị này còn có một trận ước đấu. - Ước đấu, hừ, Phương Vân, ngươi muốn đấu thì cũng rất đơn giản. Nếu như ngươi thua, mỗi ngày phải để chúng ta đánh một trân, chúng ta muốn đánh ngươi, căn bản không cần ngươi đồng ý. Nhưng mà , cái điều kiện này, còn cần sửa lại một chút. - Ngươi muốn như thế nào? - Rất đơn giản, ngươi vẫn không phải không phục chúng ta nói như là tạp chủng, tiện chủng sao? Nếu như ngươi thua, liền ở trước mặt mọi người, nói lên một câu: Ta là tiện chủng, là tạp chủng do Tứ Phương hầu sinh ra. Toàn bộ Bình Dân hầu các ngươi đều là tạp chủng, tiện chủng, không có tư cách ngồi ngang hàng với những tử tôn quý tộc chân chính của Đại Chu như chúng ta. Dương Khiêm ngẩng cao đầu, lấy một phong thái cao cao tại thượng nói. - Tốt, cứ như thế! Làm nhục mặt hắn! Người kêu tốt đầu tiên chính là Vịnh Nhạc quận chúa bên cạnh Lý Bình, điều kiện mà Dương Khiêm vừa nói ra, Vịnh Nhạc quận chúa lập tức còn cảm thấy thống khoái hơn so với việc dằn vặt thân thể. Còn có điều gì thống khoái hơn việc thấy người khác đau khổ vì linh hồn cùng với tự tôn của người đó bị gẫm đạp? - Không tồi, cứ làm như vậy đi. Một đám vương công tử đệ nịnh nọt ở chung quanh cũng a dua nói theo. Mâu thuẫn của Quý tộc hầu và Bình dân hầu tại Đại Chu lúc nào cũng có. Dựa theo pháp luật của Đại Chu, thật ra không nên có cái thuyết pháp Bình dân hầu cùng với Quý tộc hầu này, trên tước vị thì hai bên đều ngang hàng nhau. Nhưng trên phương diện kế thừa tước vị lại có một quy định khác. Trong vòng một trăm năm lên được cấp Vương hầu, chỉ có trưởng tử hoặc trưởng tôn mới có thể được phong hào bá tước, còn dòng dõi còn lại, không được phong tước gì. Nói cách khác, như Phương Vân cùng với Phương Lâm, sau khi Tứ Phương hầu Phương Dận chết đi, Phương Vân cùng với Phương Lâm không thể kế thừa tước hầu của hắn, cũng không thể kế thừa quân quyền của hắn. Mà Phương Lâm cũng chỉ có thể được triều đình phong là bá tước, lĩnh lộc của vua. Về phần Phương Vân, căn bản không có quyền lợi kế thừa tước vị, tự nhiên cũng không có chuyện hưởng bổng lộc của vua, đãi ngộ của hắn không khác mấy so với bình dân. Nhưng dòng dõi như Trấn Quốc hầu cùng với Bình Đỉnh hầu thì lại hoàn toàn bất đồng, trưởng tử có thể kế nhiệm tước vị cùng với quân quyền của phụ thân, đồng thời, những dòng dõi khác có thể lấy được tước hiệu nam tước, lĩnh lộc hàng năm của vua. Hai loại đãi ngộ khác biệt này, chính là nguyên nhân tạo nên trào lưu tạo thành Bình dân hầu cùng với Quý tộc hầu. - Nếu như ngươi thua thì sao? Phương Vân có vẻ rất bình tĩnh, trong giọng nói hiển lộ ra một sự tự tin cường đại. - Thua? Dương Khiêm ngơ ngác một chút, hắn đúng là không có nghĩ đến vấn đề này. Nhưng mà đã là tử tôn của quý tộc hầu, tất có ngạo khí của riêng hắn: - Ha ha, nếu ta thua, ngươi có thể đưa ra bất cứ điều kiện nào, nhưng mà, nhất định là ta có thể làm được. Dương Khiêm bỏ thêm một câu. Hắn cũng không có ngu ngốc, nếu như Phương Vân nói muốn hắn tự sát, hắn cũng đáp ứng, chẳng phải là đã chết ngu rồi. - Được, tất cả mọi người nghe rồi chứ. Nếu tiểu hầu gia đã nói như vậy, ta hi vọng tất cả mọi người có thể làm chứng. Phương Vân chính là chờ câu này của hắn. - Ô? Đoàn người xôn xao cả lên, khó mà tin nổi nhìn Phương Vân. Những người vốn quen biết Phương Vân, đột nhiên có cảm giác Phương Vân trong nửa tháng không tới này, hình như đã biến thành một người khác. Trong đám người, có hai tên thiếu niên dung mạo anh tuấn mặc cẩm y, đang yên lặng đứng, nhìn bầy người Dương Khiêm cùng với Phương Vân. Khí chất của hai người này xuất trần, như nhật nguyệt trên cao, hai người này đều là mười lăm, mười sáu tuổi, so với đám người Phương Vân lại lớn hơn vài tuổi. - Thế huynh, xem ra món đồ mà chúng ta quyết định không được, hay là từ trên cuộc quyết đấu của hai người này mà định đoạt đi sao. Người thiếu niên bên trái vóc người thon dài, như kiếm chỉ bầu trời, trên người hắn toát ra khí tức như kiếm xuất vỏ, tài năng lộ rõ.