Snack's 1967
quynhcongtu.tk
Khong Gi La Khong The
Nguyen Vu Manh Quynh
Chương 6: Thay Đổi Vận Mệnh
Oong! Nghe được hai chữ Bắc Địch, bộ não của Phương Vân rung động kịch liệt, như là đang có mấy trăm cái chuông đang đồng thời rung động, giống như là đang bị choáng váng trống không. - Đệ đệ, ngươi làm sao vậy! Đang nói, đột nhiên phát hiện Phương Vân sắc mặt đại biến, da trắng bệch, không có chút huyết sắc nào, Phương Lâm thất kinh. Phương Vân chỉ nhìn thấy khuôn mặt của đại ca Phương Lâm trước mặt phóng to ra, bộ dáng lo lắng vô cùng, cái khuôn mặt quen thuộc này bỗng nhiên trở nên hồ đồ rồi. “Ha ha ha…” Một âm thanh thê lương mà tuyệt vọng vang vọng khắp trong đầu, khuôn mặt ở phía trước bỗng nhiên biến hóa thành đầy vết thương, vết máu che kịn mặt. Phương Vân dường như lại thấy được đại ca trước mặt lộ vẻ sầu thảm cuồng tếu, sau đó một nhanh chóng chạy trốn ra ngoài. Phương Vân không nhìn thấy được cảnh đại ca tự sát, nhưng hắn đứng canh giữ ở ngoài cửa, thấy được cảnh thi thể của đại ca được mang từ trong phòng đi ra. Cái lúc đó, hắn đã chết được mấy ngày, thi thể đã có mùi, trên khuôn mặt của hắn lúc đó tràn đầy sự tuyệt vọng cuồng độ cùng với những vết thương. Cái khuôn mặt này, cùng với khuôn mặt đại ca đang lo lắng trước mặt không ngừng đan xen nhau, khi thì hai cái hợp lại làm một, khi thì trở nên mơ hồ. - Đại ca, hứa với ta, ngàn vạn lần hứa với ta. Cho dù như thế nào đi nữa, tuyệt đối không được đi Bắc Địch! Phương Vân lắc đầu, bỗng nhiên cầm cánh tay của Phương Lâm, gấp giọng hỏi. sắc mặt của hắn tái nhợt, như đang gặp chuyện gì đó vô cùng đáng sợ. Phương Lâm nhíu mày lại, môi hơi giương ra, vẫn gật đầu. - Đối với ta mà nói, đi nơi nào cũng giống nhau cả. Nhưng mà, nếu như ngươi cho rằng ta không nên đi, vậy ta không đi là được. Nhưng tiểu đệ, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Ngươi không cho ta đi nơi đó, vậy hẳn là có nguyên nhân chứ! Phương Vân há miệng, do dự rất lâu, mới nói: - Đại ca, ngươi tin việc sống lại không? Nếu như ta nói với ngươi, ta là người từ mười năm sau quay về, ngươi có tin không? Phương Lâm ngẩn ngơ, ngay lúc Phương Vân cho là hắn đã tin, Phương Lâm đột nhiên cười to. - Ha ha. Một lát sau mới dừng lại. - Được rồi, tiểu đệ, ta thừa nhận chuyện cười này rất là thú vị. Phương Lâm thì thào vài câu ‘sống lại’, lắc đầu, cười nói: - Tiểu đệ, chờ sau khi tu vi võ đạo của ngươi đạt đến cảnh giới Trụ Thai cảnh, tiếp xúc với Thoát Thai cảnh, ngươi sẽ biết, trong thiên địa này, căn bản là không tồn tại cái chuyện sống lại. Thấy Phương Vân còn muốn nói điều gì, Phương Lâm thần sắc nghiêm nghị, trịnh trọng nói: - Tiểu đệ, không cần phải nói gì cả, ta hứa với ngươi không tiến vào Bắc Địch là được. Nhưng mà ngươi cũng phải hứa với ta, sau khi ta rời đi, phải chiếu cố mẫu thân cẩn thận. - Ừm, đại ca, ngươi yên tâm đi. Đại ca không tin vào ‘Chân tướng’ mà mình nói ra, Phương Vân không biết tại sao ngược lại lại thở phào nhẹ nhõm. Trong lòng đối với chính mình nói, chỉ cần đại ca hứa không có đi Bắc Địch là được rồi. - Mãng Ngưu Quyền, ta đã không còn có gì để dạy ngươi. Trước khi rời đi, ta sẽ đem tuyệt học ‘Tả Thanh Long giương trảo bát thế’ truyền dạy cho ngươi. Năm đó, phụ thân chính là nhờ vào bộ tuyệt học này mà được phong hầu. Phụ thân truyền cho ta rồi, hôm nay ta lại thay phụ thân truyền nghệ, truyền cho ngươi, ngươi cần phải xem cho kỹ. Phương Vân trong lòng rung động, bộ tuyệt học này, hắn đã sớm nghe đến. Mặc dù là tuyệt học gia truyền, nhưng kiếp trước bởi vì đối với võ đạo không có hứng thú, cho nên chưa từng xem qua. Bên trong đình đài, dưới áng sáng của ngọn đèn, Phương Lâm ngay dưới ánh đèn đó, đem tuyệt học nhất mạch ‘Tả Thanh Long giương trảo bát thế’ từng cái diễn luyện lại cho Phương Vân. Phương Lâm truyền dạy có tâm, Phương Vân cũng lấy tâm mà học. Khi đã diễn luyện xong, cũng đã đến giờ tý rồi. - ‘Tả Thanh Long giương trảo bát thế’ của Phương gia chúng ta là tuyệt học công kích, là một pháp môn ứng dụng chân khi và cương khí để công kích. Tu vi càng cao, uy lực lại càng lớn. Ta bây giờ chỉ có thể ngưng tụ ra một cái Cương Khí Long khoảng mười trượng, nếu ở trong tay phụ thân, có thể biến hóa ra Cự Long dài đến mấy chục dặm, phun lửa tạc khói, cưỡi mây đạp gió không gì không làm được, đây cũng là nguyên nhân khiến cho phụ thân có thể áp chế được Man Hoang dị tộc. Sau khi ta rời đi, ngươi cũng phải luyện tập gấp đôi. Chờ sau khi ngươi luyện bộ tuyệt học này trọn vựn rồi, có cơ hội, cũng có thể đi tìm phụ thân lấy ‘Hữu Thanh Long giương trảo bát thế’. Hai bộ tuyệt học này hỗ trợ lẫn nhau, sau khi luyện thành, uy lực vô cùng, thần cản giết thần, phật trở giết phật! - Ta sẽ để tâm. Phương Vân đáp. - Ừm, vậy ta đi đây. Cẩn thận bảo vệ mình, còn có mẫu thân nữa. Phương Lâm mỉm cười, hướng về Phương Vân khoát tay áo. Dứt tiếng, Phương Lâm đứng dậy, ngẩng đầu, mắt thấy trăng sáng trong bầu trời đêm, dưới chân nhẹ nhàng dẫm nhẹ một cái, liền phóng người bay lên cao. Ngâm! Từng tiếng long ngâm từ trong Tử Long hoa viên vang lên, Phương Vân đưa mắt nhìn kỹ, Phương Lâm mạnh mẽ tung người lên, giữa không trung, liền hóa thành một con Thanh Long hơn mười trượng, quanh thân con Thanh Long này điện quang mãnh liệt, ngay tại cái đình mà Phương Vân đang ngồi nhằm hướng đông mà đi, nhập vào bên trong bóng đêm mênh mông. … Vương công tử đệ của Đại Chu hoàng triều, chỉ cần tròn mười tuổi, đều phải đưa vào bên trong học cung học. Cái gọi là học cung, thực chất là nơi để văn thần triều đình truyền dạy nho gia: hiếu, kính, nghĩa, lễ, trí, tín, chỉ nói văn, không nói võ. Toàn bộ học cung, đều do Thái Phó trong triều đình phụ trách. Thái Phó chính là một trong tam công, cũng là văn sư hiện nay của Nhân Hoàng. Học sinh trên danh nghĩa trải rộng khắp cửu châu mười tám tỉnh. Hiện nay trong triều đình có hai mươi bảy đại phu, tám mươi mốt nguyên sĩ, hầu như có một nửa là học sinh của hắn, hoặc là đã nghe qua hắn giảng dạy. Quyền thế ngập trời như vậy, cho dù là nhân vật như Bình Đỉnh hầu, cũng không dám đắc tội. Phương Vân cưỡi xe ngựa xuất môn, sau nửa canh giờ đã đến học cung. Học cung hùng vĩ trang nghiêm ở tây bắc kinh thành, đối diện với hoàng cung. Phương Vân ngồi ở xe ngựa, vén rèm xe lên nhìn ra, chỉ thấy vô số xe ngựa có kỳ hiệu của các gia tộc, đang đứng đông đúc trước cửa học cung. - Dừng xe ở chỗ này đi. Phương Vân chào hỏi xa phu rồi từ trong xe đi xuống. Bố trí ở bên trong học cung, Phương Vân hầu như chỉ cần nhắm mắt cũng có thể tường tượng ra được. ‘Một đời trước’, hắn đã ở nơi này học hơn mười năm, điêu lan ngọc đống, những cây cối to nhỏ trong học cung, hắn đã sớm thuộc như đêm từng ngón tay. - Tiểu hầu gia! Mấy con cháu quan lại trông coi vừa thấy Phương Vân, trên mặt lộ ra thần sắc sợ hãi, cúi đầu chào hỏi, ngoan ngoãn đứng ở ven đường. Chuyện Phương Lâm xông vào học cung, xách theo Dương Khiêm, Lý Bình từ lâu đã từ trong học cung truyền ra. Những người này cũng là lần đầu tiên biết, Phương Vân còn có một ca ca lợi hại như vậy. Cũng có vài học sinh, khi vừa trông thấy Phương Vân, ánh mắt hiện ra vẻ hèn mọn, đứng ra một bên. Phương Vân trong lòng hiểu rõ, những người này là cùng một phái với Dương Khiêm, Lý Bình. Phương Vân cũng không quan tâm, thần sắc hiên ngang dọc theo một con đường được tạo thành bởi phiến đá bạch ngọc, hướng về bên trong học cung mà đi đến. Đại Chu hoàng triều, văn võ cường thịnh, lập triều đã được hơn ngàn năm, tạo nên không biết bao vương công quý tộc. Điều này cũng tạo nên dòng người rầm rộ đi qua đi lại Phương Vân. Những học sinh Đại Chu này, tụm năm tụm ba, cười cợt luận đàm, mỗi một nhóm như vậy chính là một phe phái. Phương Vân đi ở trong đám người, các loại âm thanh đều truyền vào tai. Hắn một đời trước học văn, lúc này lại nghe những âm thanh đó, cảm giác vô cùng thân thiết. “Phương Vân a, ngươi một đời trước đều lo học văn, đến cùng cũng chỉ là một thư sinh trói gà không chặt, nhìn thấy cửa nát nhà tan mà không thể ra sức. Loại chuyện này, đã xảy ra một lần rồi, ngươi chẳng lẽ còn muốn phát sinh lần nữa sao?” Phương Vân cảm nhận được tâm tình của chính mình, vội vàng cảnh tỉnh mình. Nhưng thực chất, đã làm một việc gì đó lâu dài rồi, thì nhất định cũng sẽ bị ảnh hưởng. Lắc đầu, Phương Lâm bình phục tâm tình lại, đang muốn cất bước đi đến bên trong học phủ thì bỗng nghe thấy một âm thanh nũng nịu. - Hai tên tiện chủng các ngươi, ta đánh các ngươi, cái bộ mặt này của các ngươi, đó là vinh hạnh của các ngươi. Các ngươi thật to gan, lại dám phản kháng lại ư! Âm thanh này Phương Vân có thể nhận ra, chính là một vị nữ nhi của Trấn Quốc hầu phủ, hay còn gọi là Vịnh Nhạc công chúa. Bên trong học cung, sĩ tử rất nhiều, Phương Vân kiếp trước cũng không gặp nàng này mấy lần, chỉ có vài lần tiếp xúc. Ấn tượng duy nhất, chính là nàng này kiêu ngạo. Âm thanh nũng nịu chen lẫn giữa âm thanh ồn ào của đám người, không cần nghe kỹ vẫn có thể phát hiện ra được. Chỉ cần nghe âm thanh, Phương Vân cũng có thể đoán được, vị Vịnh Nhạc công chúa này nhất định là đang ức hiếp những sĩ tử có xuất thân thấp hèn. Những chuyện như thế này luôn luôn phát sinh, cấm đoán không hết. Nếu như chỉ là như vậy, Phương Vân cũng sẽ không thèm để ý, không xen vào làm gì. Nhưng bỗng nhiên hắn lại nghe được trong âm thanh thảm thiết phát ra, lại có một âm thanh vô cùng quen thuộc. - Tránh ra! Phương Vân thần sắc lạnh lẽo, hai tay liền một chút đẩy đám người ra, nhanh chân đi tới. trong cơ thể hắn ngưng tụ một lượng lớn thiên địa nguyên khí, lực lượng mạnh mẽ, chỉ cần một chút liền có thể tách đoàn người bước qua. Bên trong học cung, có một hàng lang được gọi là “Túy Hương Đình” chiếm diện tích cực lớn, lúc này, có một nữ tử thân mặc xiêm y màu đỏ đang đứng thẳng trên đó, trong tay nàng cầm một trường tiên, quắc mắt nhìn trừng trừng, không ai bì nổi. Mà ở trước người nàng, có hai tên thiếu niên mặc nho phục bình thường đang quỳ rạp trên đất, mông chống lên trên, y phục trên người đã bị roi đánh nát, lộ ra vài vết thương bằng máu. Hai tên thiếu niên này nước mắt rưng rưng, vô cùng khuất nhục, thân thể đau đến phát run, nhưng lại mạnh mẽ không khóc lên tiếng. Ở một nơi như vậy, trước mặt nhiều người, mà bị khuất nhục thì còn đau hơn cả cơn đau da thịt. Nhưng hết lần này tới lần khác, thân phận của nữ tử này cực kỳ hiển hách, lấy xuất thân hai người, căn bản là không dám chống lại. Trương Anh, Chu Hân! Phương Vân liếc mắt một cái liền nhận ra hai người này, Trương Anh là con của Trung Tín hầu, Chu Hân là con của Thần Tiến hầu. Nhưng mà, tuy cũng xuất thân từ hầu phủ, nhưng hai người này lại khác so với Phương Vân. Trương Anh cùng với Chu Hân không phải là con của chính thê, mà là con của thị thiếp, chính là con thứ, mẹ của bọn hắn theo thứ tự là thị nữ của Trung Tín hầu với Thần Tiến hầu. Đại Chu hoàng triều cực kỳ trọng thị lễ nghi, thị thiếp cùng với chính thê không được ngồi ngang hàng với nhau, mà những loại thị nữ như vậy càng không có địa vị. Mẫu thân như vậy, địa vị của Trương Anh cùng với Chu Hân trong hầu phủ có thể nghĩ được. Lại càng không nói đến con của Trung Tín hầu cùng với Thần Tiến hầu đông đúc, con cái cũng có đến mười lăm, sáu người. Một đời trước, Phương Vân cùng với Trương Anh, Chu Hân này chính là bạn tốt. Mấy người tính tình hợp nhau, đồng thời cũng không có tu luyện võ đạo, có thể nói là rất đoàn kết, tạo thành một phái khác. - Tiện chủng chinh là tiện chủng, đừng tưởng rằng phụ thân làm hầu liền có thể khác người. Nói cho các ngươi biết, Bình Dân hầu chính là Bình Dân hầu, không thể nào ngang hàng với những quý tộc chân chính như chúng ta. Hừ, các ngươi lại không có mắt, dám mạo phạm đến ta! Vịnh Nhạc quận chúa nói xong liền hưng phấn, lại muốn đưa trường tiên đánh xuống. Nàng tuy có khuôn mặt xinh đẹp, nhưng lúc phất trường tiên lên, giữa hai hàng lông mày lại có một khí tức cáu kỉnh. - Dừng tay! Một tiếng quát bên cạnh vang lên, Vịnh Nhạc công chúa còn không có kịp phản ứng, liền cảm thấy hoa mắt, roi đang đánh xuống đã rơi vào trong tay một người thiếu niên.