XtGem Forum catalog
quynhcongtu.tk
Khong Gi La Khong The
Nguyen Vu Manh Quynh
Chương 5: Huynh Đệ Tình Thâm

- Tứ Phương hầu tư thông với địch phản quốc, tội không thể tha. Thừa lệnh của Nhân Hoàng, tất cả mọi người của Tứ Phương hầu phủ, toàn bộ lùng bắt bỏ tù, người dám phản kháng, giết không tha! Tại cửa lớn của Tứ Phương hầu phủ, một gã thái giám trong hoàng cung giọng the thé nói, tuyên đọc thánh chỉ, ánh mắt của hắn thân độc như rắn, ở sau lưng hắn, có đông đúc cấm quân như đang lâm trận đón địch. - Đem toàn bộ phạm nhân bắt đi, bắt toàn bộ! Một tiếng ra lệnh, toàn bộ cấm quân giáp sáng loáng xông vào, như hổ vồ rồng cuộn. - Mẹ! Tại bên trong chính sảnh của hầu phủ, đột nhiên truyền đến một tiếng thét kinh hãi. - Mẹ! Hai mắt của Phương Vân đỏ đậm, té quỵ xuống mặt đất, tuyệt vọng nhìn bầu trời, duwois ánh mắt phần cuối của đời hắn, một phụ nhân xinh đẹp cầm kiếm tự vẫn, thân thể ôn nhu mềm mại ngã xuống dán sát vách tường, trên thân cổ trắng như tuyết đó, một màu đỏ tươi chói mắt. …… - A! Phương Vân bỗng nhiên từ trên mặt đất ngồi dậy, mồ hôi lạnh trên trán lạnh như sương, thở dồn dập, thật lâu sau mới trở lại bình thường. - Thiếu gia, người đã tỉnh…. Âm thanh của một thiếu nữ vang lên bên tai, giòn tan, như sơn ca. Phương Vân quay đầu lại nhìn, thấy một người thiếu nữ đang mặc áo chồn trắng, đang lễ phép đứng bên cạnh. Phương Vân nhận ra được, đây là thị nữ tri kỷ bên người mẫu thân, Nhu Lan. - Phu nhân nói, chờ sau khi thiếu gia tỉnh lại, hãy nói thiếu gia đến bên trong phòng nghỉ ngơi, bên ngoài trời lạnh. Thiếu nữ cúi đầu, nhẹ giọng nói. Phương Vân lúc này mới phát hiện trên người đã có thêm một tấm áo da cáo ấm áp, lúc này là sáng sớm, là lúc lạnh nhất trong ngày. Đi đến kinh thành, qua cuối mùa thu, khí trời cũng càng lúc càng lạnh. - Uhm, ta biết rồi, ngươi trở về đi. Phương Vân phất phất tay. - Vâng, thiếu gia. Thị nữ sau khi rời đi, Phương Vân cũng không có đứng dậy trở về phòng. Hắn ngơ ngác ngồi dưới đất, trong đầu đang nhớ lại rất nhiều hình ảnh ‘kiếp trước’. Ở trong ký ức của hắn, mẫu thân luôn quan tâm cẩn thận như vậy, rồi lại làm cho người không dễ dàng nhận thấy. Trong trí nhớ của Phương Vân, mẫu thân luôn xuất hiện với tư thái kiên cường, mãi cho đến thời khắc mẫu thân ngã xuống kia, Phương Vân mới phát hiện, mẫu thân cũng có khuôn mặt mềm yếu. Từ lúc được mẫu thân che chở, cho đến thời khắc mẫu thân ngã xuống, Phương Vân mới phát hiện, mẫu thân cũng cần có người che chở. Một vị phụ nhân, đi đến nơi nguy cơ tứ phía như kinh thành này, lúc nào cũng như là đang mang giày mỏng đi trên băng dầy! Hai kiếp làm người, bây giờ Phương Vân mới hiểu được sự khó khăn của mẫu thân! “Mẫu thân…!” Phương Vân trong mắt ướt át, cái cảnh như trong mộng đó lại đan xen đến chân thực, làm cho Phương Vân phải chua xót. “Mẫu thân, tin tưởng ta, từ nay về sau, sẽ không để cho người phải chịu ủy khuất!” Phương Vân đứng lên, xóa đi nước mắt. Hắn cũng không có trở về sương phòng nghỉ ngơi, mà tại bên trong những cơn gió lành lạnh, tiếp tục tu luyện võ đạo. “ Ta không có phúc duyên kinh thiên, cũng không có ai cường đại che chở. Cái duy nhất ta có thể dựa vào, chính là ký ức của đời trước cùng với song quyền của mình.” Phương Vân nhận thức rõ ràng nguy cơ của mình, ký ức của đời trước, cũng không có để cho hắn có nhiều ưu thế. Nếu muốn nắm giữ lực lượng cường đại, có đủ lực lượng để thay đổi số phận, hắn chỉ có cách khổ tu, càng phải khắc khổ tu luyện nhiều hơn so với người khác! Thời gian nửa tháng, Phương Vân đều ở bên trong Tử Long hoa viên. Trong nửa tháng này, ngoài thời gian cần ăn uống, những thời gian còn lại, Phương Vân đều dùng vào việc tu luyện. Kiểu tu luyện với cường độ cao này, giúp cho một ngày khổ công của Phương Vân lại tương đương với thời gian tu luyện năm ngày của người bình thường. Phải biết rằng, một ngày mười hai canh giờ, thì người bình thường dùng để tu luyện tối đa cũng chỉ là hai, ba canh giờ mà thôi, mà những thời gian khác, lại phải ăn cơm, giao tiếp, ngủ nghỉ. Phương Vân luyện công quá mức khắc khổ, có thể dùng hai từ điên cuồng để hình dung ra. Phương Lâm cùng với Hoa Dương phu nhân đứng bên cạnh nhìn vừa lo lắng lại vừa vui mừng. Một ngày tu luyện của Phương Vân, hầu như đã tốn đến gần mười một canh giờ, còn việc ngủ cùng ăn cơm lại chỉ tốn hắn khoảng một canh giờ. Lúc này, Phương Lâm cùng với Hoa Dương phu nhân lại bắt đầu lo lắng, e sợ cường độ huấn luyện cao như Phương Vân sẽ ép vỡ thân thể, cho nên cũng đã có khuyên mấy lần. Nhưng sau này lại phát hiện việc khuyên bảo không hề có hiệu quả, hơn nữa, Phương Vân cho dù một ngày chỉ nghỉ ngơi khoảng hơn nửa giờ, nhưng ngày thứ hai vẫn dũng mãnh như mãnh hổ, giống như người bình thường ngủ nghỉ bốn năm canh giờ, cho nên sau đó cũng yên lòng. Vào một buổi đêm. - Mãng Ngưu Xuất Động! Phương Vân thu quyền vào bụng, bỗng nhiên bắn lên, dưới chân bước ba bước lui vào trong, khuấy động khí lưu, phát sinh ra âm thanh, rồi lại co rúm toàn người lại. Thân người tung lên, Phương Vân đánh ra thức thứ hai của Mãng Ngưu quyền. - Mãng Ngưu Bôn Dã! Song quyền của Phương Vân xuất kích, đánh tại trong hư không, không khí liền nổ tung, nhấc lên một cơn cuồng phong nho nhỏ. Thuận thế, chân tiếp tục bước tới, song quyền của Phương Vân lại tách ra, đó chính là thức thứ ba. - Mãng Ngưu Phân Tán! Phương Vân khẽ quát trầm một tiếng, không khí ở khoảng bốn thước ngoài giống như là bị biến thành một hồ nước, phân ra thành hai làn nước thẳng tắp, giống như Mãng Ngưu đang bôn dã, lông mao trên lưng tung bay. Cái này cũng là sự khác nhau của Nguyên khí cảnh cùng với người bình thường . Lực lượng của người bình thường có lớn hơn nữa thì cũng không có cách nào đánh vào không khí phân ra thành khí lãnh. Nhưng Phương Vân khắc khổ tu luyện, hơn nữa tư chất của hắn vốn không tồi, thời gian nửa tháng, tương đương với việc người bình thường thu nạp thiên địa nguyên khí đến ba, bốn tháng. Lúc này đây, trong cơ thể của Phương Vân mỗi một tấc bắp thịt đều có nguyên khí rót vào, chỉ xét về lực lượng thân thể thôi, Phương Vân ít nhất mạnh hơn gấp tám lần so với người bình thường. Chỉ có lực lượng như vậy, mỗi khi đánh vào trong không trung đều sinh ra khí lãng. Mười tám thức của Mãng ngưu quyền kình, mỗi một chiêu đều được Phương Vân đánh ra. Khí lưu ở quanh thân Phương Vân càng lúc càng mãnh liệt, tiếng không khí va chạm vang lên liên tiếp y như sóng biển triền miên. Đến lúc cuối cùng, quyền phong lúc truyền ra lại phát ra âm thanh như tiếng hống của Mãng Ngưu. - Mãng Ngưu Quyền, thức thứ mười tám, Mãng Ngưu Xông Tới! Chân của Phương Vân liên tiếp đạp nhanh, từ thức thứ nhất đánh liên tục tới thức thứ mười tám, hai tay rung động, như rồng xuất hiện, hướng về phía trước vung ra. Ầm! Ầm! Chỉ nghe thấy hai tiếng âm thanh liên tiếp vang lên, cây mai ở khoảng cách ba thước phía trước liền bị chấn gẫy, tán cây lại run run, đỗ sang một bên. - Được! Phương Lâm đại hỉ, kêu một tiếng được rồi bước nhanh tới, Phương Vân luyện đến bước này, coi như Mãng Ngưu quyền đã luyện thành. Từ quyền phong mà xem xét, nguyên khí tụ tập trong người của Phương Vân coi như đã đạt đến cảnh giới Nguyên Khí cảnh thượng tầng. Việc còn lại, chính là tích lũy nguyên khí trong cơ thể, chờ đợi cơ hội đột phá đến cảnh giới Chân Khí cảnh rồi. Con đường võ đạo, mỗi bước đều khó khăn. Không có khắc khổ tu luyện, rất khó đại thành. Phương Vân tuy thiên tư hơn người, đồng thời cũng tốn hết ngày lại đến đêm luyện công, nhưng dù sao cũng chỉ có luyện tập có nửa tháng, vẫn còn thiếu thời gian, nếu muốn đạt đến cảnh giới Chân Khí cảnh thì ít nhất cũng phải tốn đến ba tháng. Nhưng, phải biết rằng, ba tháng của Phương Vân lại tương đương với người bình thường khổ tu đến một năm. - Tiểu đệ, Mãng ngưu quyền ngươi đã luyện thành rồi. Sau này, mỗi ngày ngươi chỉ cần rèn luyện bộ quyền pháp này, tích lũy nguyên khí là được. Sự hưng phấn trong mắt của Phương Lâm không thể nào che giấu được, cười đến nỗi miệng phải nứt ra rồi. Phương Vân chỉ trong thời gian ngắn mà tu vi tiến nhanh, quả thật so với lúc tu vi võ đạo của mình bước vào Khí Tràng cấp còn cao hứng hơn. - Cái này cũng là do đại ca ân cần dạy bảo giúp cho ta chỉ trong thời gian ngắn nhưng lại có thể nắm rõ tinh túy của bộ quyền pháp này! Phương Vân thu công, sắc mặt hơi trắng bệch. Chiêu Mãng Ngưu Xông Tới này, cực kỳ hao tốn thể lực, dù Phương Vân đã khổ tu nửa tháng, nhưng vừa tung chiêu này ra, cũng đã hầu như kiệt sức. So với việc luyện quyền pháp một ngày còn mệt hơn. - Được rồi, chúng ta là thân huynh đệ, không cần bắt chước ngoại nhân nói những thứ này. Phương Lâm nắm lấy bả vai của Phương Vân, dùng sức lôi hai lần, cực kỳ hưng phấn. Hai huynh đệ lại hàn huyên một lúc về võ đạo, Phương Lâm rốt cuộc nói. - Tiểu đệ, bên Thiên Xà sơn kia đã triệu kiến ta, cũng được vài ngày rồi. Hơn nữa, ngày hôm qua, ngay cả Mãnh hổ đại tướng quân cũng đã ra mặt, không thể chậm trễ nữa, xem ra, cuộc quyết đấu giữa ngươi và Dương Khiêm, Lý Bình, ta không thể xem được rồi. - Đại ca, ngươi hãy trở về Thiên Xà sơn đi. Pháp lệnh của Đại Chu như núi, tuy tằng Thiên Xà sơn chỉ là doanh trại huấn luyện bình thường, không thuộc về quân doanh, nhưng tốt nhất cũng là không nên vi phạm quân lệnh. Về phần Dương Khiêm, Lý Bình, đại ca không cần lo láng. Hai người này tuy rằng gia học uyên bác, nhưng chí tài cao ngạọ, coi trời bằng vung. Con đường võ đạo, ý chí và tín niệm, không thể thiếu bất cứ thứ nào, chỉ bằng vào tu vi tâm tính của hai người bọn họ, cho dù có một trăm năm nữa, cũng không thể thành tài được, không đáng lo lắng! Phương Vân nói lời này tuy có chút phóng đại, nhưng cũng rất có đạo lý. Phương Lâm nhớ lại con đường võ đạo của chính mình, sự trọng yếu của ý chí và tín niệm quả thật hơn xa thiên phú. Trong vương triều của Đại chu, phàm là những người nào có chức quan, đều là những người có ý chí kiên nhẫn kinh người. - Nếu như ngươi đã nói như vậy, đại ca tin tưởng ngươi, không đi để ý đến hai tên tiểu tạp chủng đó nữa. Bóng đêm yên tĩnh, vào ban đêm vắng lạnh dễ làm cho người ta nảy sinh cảm xúc nhất. Phương Lâm nhìn tiểu đệ của mình, cảm thấy chỉ trong một thời gian ngắn nhưng tiểu đệ của mình đã thành thục hơn rất nhiều. Trong lòng cũng rất là cảm khái, thở dài một tiếng, nhìn Phương Vân nói. - Tiểu đệ, Phương gia chỉ có mẫu thân, ngươi, ta còn có phụ thân là bốn người. Tuy ngoại nhân xem chúng ta được làm hầu làm tướng, phong quang không gì sánh nổi, nhưng chỉ có những người ở trong mới hiểu được sự nguy hiểm tiềm tang. Phụ thân nhiều năm ở tại bên ngoài, trong quân cũng bị sự xa lánh của mọi người. Bình Đỉnh hầu, Trấn Quốc hầu bọn họ đã sớm đề phòng phụ thân, để mọi người trong quân xa lánh phụ thân. Phụ thân nhiều năm tọa trấn ở Man Hoang, thứ nhất tất nhiên chính là vì triều đình trấn áp biên cương, còn mặt khác…không phải là vì bảo hộ mẫu thân cùng chúng ta sao? - Công danh lợi lộc tuy rằng mê người, nhưng một khi đã vướng vào trong đó, liền rất khó bứt ra. Phụ thân làm người cương trực, không biết đã đắc tội bao người. Một khi phụ thân bị tước đi chức tước, đến lúc đó, chờ đợi Phương gia chúng ta chính là tai họa ngập đầu! Phương Lâm trong lúc nói chuyện, ánh mắt sáng ngời, vô cùng khôn khéo, không hề có chút lỗ mãng như thường ngày. Phương Vân trợn to hai mắt, khiếp sợ vô cùng. Cái…cái…này, hoàn toàn không giống trong trí nhớ của hắn. Phương Vân cũng là không hay biết, hắn một lần nữa bước chân lên con đường võ đạo, những sự tình xảy ra trong trí nhớ cũng đã phát triển khác đi. - Đại ca, ngươi…. Phương Vân há to miệng. Căn cứ vào trí nhớ của kiếp trước, Phương Vân vẫn luôn cho rằng chính tính cách lỗ mãng của đại ca mới là nguyên nhân dẫn đến việc hắn thâm nhập vào trong Địch Hoang, đến cuối cùng bị cường giả của Địch Hoang bắt lấy phế đi võ công. Nhưng hôm nay xem ra, đại ca hiển nhiên lại là giả làm trư ăn lão hổ, ẩn dấu bản thân. Phương Lâm mắt nháy liên tục, giảo hoạt nở nụ cười. - Làm sao, có phải hay không rất kỳ quái. Ha ha, kỳ thật ngươi chỉ cần suy nghĩ một cút sẽ thấy, nếu như ta thực sự lỗ mãng như vậy, thì làm sao có khả năng hiện tại đã bước vào cảnh giới Cương Khí cấp đỉnh phong. Phương Vân nghe vậy liền hiểu rõ, đúng vây. Một người tu luyện võ đạo thiên tư trác tuyệt hơn người, làm sao có khả năng là một kẻ lỗ mãng. - Đại ca, ngươi lợi hại. Phương Vân ngẩng đầu lên, trong lòng cực kỳ vui vẻ. Hắn xác thực cũng không biết, nếu như không phải hắn một lần nữa bước chân lên con đường võ đạo, Phương Lâm vĩnh viễn sẽ không bao giờ nói cho hắn biết những điều này. Dùng sức vỗ vỗ lên bả vai của Phương Vân, Phương Lâm nói. - Tiểu đệ, chúng ta đi đến bước này cũng đã không còn đường lui rồi. Chuyện lần trước, ngươi cũng thấy đấy. Chỉ là mấy đứa con trẻ của Bình Đỉnh hầu, Trấn Quốc hầu cũng đã dám nhục mạ mẫu thân của chúng ta ngay bên trong phủ. Ta nếu như biểu hiện ra bên ngoài khôn khéo, chỉ sợ trong lòng lại phẫn nộ, lúc đó sẽ không có cách nào hành sự như vậy hàng ngày. Phụ thân không có ở đây, ta chính là nam nhân trong nhà, phải gánh vác trách nhiệm bảo hộ mẫu thân. Phương Lâm nhớ tới những nỗi oan ức mà mẫu thân phải gánh chịu trong quá khứ, trong lòng không khỏi đau xót. Ngoại nhân chỉ biết nói bọn họ được phong hầu bái tướng, phong quang vô cùng, nhưng có nào biết, ở bên trong kinh thành, bọn họ cũng chỉ là những bình dân hầu cao hơn người bình thường mà thôi. Mặc dù đã phong hầu rồi, nhưng vĩnh viễn cũng chỉ dừng lại ở hai chữ “bình dân”. Tứ Phương hầu không thể so với những đại quý tộc như Trấn Quốc hầu, Bình Đỉnh hầu, không có thực lực để chống lại. Vì bảo vệ Phương gia, mẫu thân trong quá khứ đã chịu không biết bao nhiêu oan ức. Mỗi lần thấy mẫu thân trước mặt những vị nương nương kia chịu nhục trở về, Phương Vân trong lòng giận đến muốn phát cuồng. Hắn có thể nhanh như vậy bước vào Cương Khí cành cũng là nhờ có cỗ ý chí này ở bên trong. - Tiểu đệ, hãy nghe ta nói. Lần huấn luyện này ở Thiên Xà sơn sẽ kéo dài, rất dài, e rằng mùa đông trôi qua ta cũng không có trở về. Sau khi kết thúc huấn luyện, dựa theo luật lệ của Đại Chu, ta lập tức phải rời khỏi kinh thành, chính thức gia nhập quân ngũ. Ta sau khi rời đi, trong nhà chỉ còn có ngươi cùng với mẫu thân. Ngươi đã là nam nhân trong nhà, nhất định phải bảo vệ tốt mẫu thân! Đôi mắt của Phương Lâm đã hồng hồng, mệnh lệnh của Đại Chu hoàng triều sớm đã hạ xuống, hắn đã nhận được tin tức, chính mình rất nhanh sẽ phải rời khỏi kinh thành. - Đại ca, ngươi yên tâm đi. Mẫu thân có ta chiếu cố, ta sẽ không để người khác vũ nhục mẫu thân. Phương Vân thần sắc kiên định nói. Đột nhiên Phương Vân tựa hồ nghĩ tới điều gì, mặt liền biến sắc: - Đại ca, ngươi lập tức liền muốn tòng quân rồi? - Ừm, thế nào? Không nỡ để đại ca rời đi a? Phương Lâm sờ sở đầu của Phương Vân, có chút làm lạ vì thần sắc có chút kỳ quái của hắn. - Biết là điều động tới nơi nào chứ? Phương Vân lập tức hỏi. - Còn không biết. Phương Lâm lộ ra thần sắc suy tư: - Nhưng mà, nếu như có cơ hội , ta muốn được điều động tới Bắc Địch!