quynhcongtu.tk
Khong Gi La Khong The
Nguyen Vu Manh Quynh
Chương 4: Mãng Ngưu Quyền Pháp

Sáng sớm, hàn khí lượn lờ. Bên trong Tứ Phương hầu phủ, tại Tử Long hoa viên, một thân thể khôi ngô cao to, chạy nhảy như rồng lượn, bàn đạp như bay, hắn vừa đang diễn luyện chiêu thức, vừa giảng giải. - Trong thiên địa ẩn chứa nguyên khí cường đại vô cùng vô tận, những nguyên khí này tuy chúng ta không thể nhìn thấy nhưng lại tồn tại một cách chân thực. Con đường thứ nhất khi tu luyện võ đạo chính là muốn đem nguyên khí vô hình vô tướng trong nhưng lại có khắp nơi trong thiên địa hấp dẫn vào trong cơ thể, rèn luyện thân thể, tạo nên nền tảng võ đạo vững chắc. Chỉ có thân thể tráng kiện rồi thì sức thu nạp nguyên khí mới mạnh hơn. Phương Lâm lấy trụ cột khi tu luyện của chính mình, giải thích với Phương Vân những kinh nghiệm võ đạo của chính mình - Phương pháp tu luyện Nguyên khí cảnh nhanh nhất chính là đánh quyền, thân tùy theo thế mà đi, đồng thời khống chế hô hấp, để nguyên khí của thiên địa chậm rãi rót vào bên trong thân thể. Bộ “Mãng Ngưu Kình” này là võ học trụ cột nhất trong quân đội, tuy không có cao thâm gì, nhưng lại cực kỳ hữu dụng. Nếu như dùng để hấp thu thiên địa nguyên khí nhập thể thì không có gì thực dụng hơn được nữa. Bên trong đình, Phương Vân đang ngồi xổm trên bậc thang. Phương Lâm nói tận tâm, hắn nghe cũng tận tâm. Gần như là không nháy mắt mà nhìn Phương Lâm diễn quyền, đồng thời những lời của hắn nói cũng nghe không sót một chữ. Trong lòng Phương Vân biết đại ca của mình thiên phú kinh người, tại kiếp trước, hắn đã dùng thực lực của chính mình để chứng minh thiên phú của mình trác tuyệt đến cỡ nào. Có một vị đại ca như vậy đích thân dạy dỗ, đều chuẩn xác như có một vị minh sư. - “Mãng Ngưu Kình” thức thứ nhất, Mãng Ngưu Xuất Động! - “Mãng Ngưu Kình” thức thứ hai, Mãng Ngưu Bôn Dã! ... Phương Lâm vì muốn để cho Phương Vân nhìn thấy rõ ràng, đã đặc biệt tán đi cương khí toàn thân, chỉ đơn thuần lấy lực lượng thân thể diễn luyện bộ quyền pháp này. Lực lượng thân thể của hắn rất cao, cho dù đã tán đi cương kình, nhưng từng chiêu từng thức khi đánh tới cũng tạo nên cuồng phong vù vù, ngoài ra còn có tiếng trâu hống. Phương Vân nhìn tỉ mỉ, hắn thường ngày lười nhác, một bộ quyền pháp đánh ra lại vừa thật vừa giả, hôm nay có tâm tư nhìn kỹ, ngược lại lại có chút cảm ngộ. Phương Lâm chỉ dạy cũng là có dụng tâm, lại có chút tinh vi, càng lúc nhắc nhở càng nhiều, diễn luyện lại, để cho Phương Vân có cảm ngộ mới. - Tiểu đệ, ngươi xem vậy cũng là đủ rồi. Bộ quyền pháp này nếu đánh tới tận cùng, cũng là cực kỳ lợi hại. Diễn luyện xong thức thứ mười tám của Mãng Ngưu Kình, Phương Lâm đột nhiên gập người xuống, sau đó bỗng nhiên bắn người mà lên. - Mãng Ngưu Xông Tới! Phương Lâm thở mạnh nói ra, đồng thời song quyền đánh tới, lần này thế như sét đánh, nhanh như thiểm điện. Không khí bên người của Phương Lâm bắt đầu chống đỡ mãnh liệt, khí lưu quấn quanh lấy, như hai con rắn lớn, quấn quanh cánh tay tráng kiện của Phương Lâm. Ngao ooooo….! Một tiếng trâu rống rung trời vang lên, hai cánh tay của Phương Lâm được khí lưu quấn quanh đột nhiên ngưng tu lại thành hai con mãnh ngưu màu xanh trông rất sống động, hai con mãng ngưu cả người bắp thịt cuồn cuộn, tràn đầy lực lượng nổ tung. Sau một tiếng rống vang, mắt trâu trợn trừng lên, đồng thời bốn chân huy động, mang theo một cỗ kình phong như mũi tên bắn ra ngoài. Ẩm Ẩm! Bên trong Tử Long hoa viên, hai gốc cây mai to bằng cái bát bị mãng ngưu đụng trúng, toàn bộ thân cây ầm ầm vỡ vụn, hóa thành vô số vụn gỗ tứ tán bay ra. Mà xen kẽ với vụn gỗ đó, lại có những cánh hoa mai hồng nhạt bay lượn khắp trời. Vẻ khiếp sợ hiện ra trong mắt Phương Vân, Mãng Ngưu quyền này hắn cũng đã có luyện qua vài lần, nhưng không ngờ tới là lại có uy lực lớn đến như vậy. Phương Vân nhìn thấy rõ, đại ca Phương Lâm cũng không hề sử dụng cương khí trên người, hai con mãng ngưu mà hắn phát ra đơn thuần chỉ là bằng lực lượng thân thể, khuấy động không khí, lấy xảo kình ngưng tụ lại thành hình con trâu. Cho dù tu luyện tới cảnh giới Cương Khí cảnh, thân thể sẽ tăng cường rất nhiều, nhưng có thể luyện Mãng Ngưu Kình bình thường trong quân đội đến mức có sức hủy diệt như thế cũng đã cho thấy rõ thiên phú kinh người của hắn. - Chiêu Mãng Ngưu Xông Tới này, người bình thường luyện đến tuyệt đỉnh là phát sinh ra cuồng phong gào thét, vang dội như trâu hống. Nếu muốn sinh ra hình hai con trâu lớn như vậy, đối với lực lượng thân thể lại có yêu cầu cực cao, lại phải phối hợp với một ít xảo kình. Lấy lực lượng của ngươi bây giờ, còn không có đạt được yêu cầu. Một lát sau, ta sẽ đem khẩu quyết truyền lại cho ngươi, chờ sau khi lực lượng của ngươi đủ, lúc luyện tự nhiên sẽ như nước chảy thành sông. Hiện tại, tiểu đệ ngươi tới diễn luyện một lần, để ta xem ngươi học tới đâu rồi. Phương Lâm thu công đứng thẳng, mặt không đỏ, không thở gấp, cho thấy tu vi võ học cường đại ra sao. - Ừm. Phương Vân đi ra khỏi đình, dừng lại ở bên người Phương Lâm. Trong đầu hồi tưởng lại động tác đánh quyền của Phương Lâm, Phương Vân hít sâu một hơi, đem một bộ Mãng Ngưu quyền chậm rãi đánh ra. - Mãng Ngưu Xuất Động! Phương Vân tưởng tượng chính mình hóa thành một con mãng ngưu ở trên hoang dã, vào lúc sáng sớm, từ trong huyệt động xông ra. Ầm! Áo bào của Phương Vân chấn động, một quyền đánh tại không khí, phát sinh ra tiếng ầm ầm, giống như là đang đánh vào vật có thực. Đây là quyền pháp sau khi tu luyện tới một cảnh giới nhất định mới có thể có. - Tiểu đệ, ngươi thu nạp nguyên khí thiên địa không nhiều, lực lượng thiếu, nhưng đã lĩnh ngộ được tinh túy của quyền pháp, đó chính là quyền ý. Lực lượng thiếu, có thể dựa vào thời gian để tích lũy, nhưng quyền ý, chỉ có thể dụng tâm lĩnh ngộ, điên cuồng luyện cũng không có tác dụng! Trong ánh mắt của Phương Lâm hiện ra thần sắc tán thưởng, cảnh giới võ học của hắn cao hơn Phương Hàn rất nhiều, liếc mắt một cái là có thể nhận ra chân thực của Phương Vân. Lấy lực lượng hiện giờ của Phương Vân mà có thể đánh ra quyền ý như thế này quả thực là rất hiếm thấy. Hai người là huynh đệ ruột thịt, thấy Phương Vân có ngộ tính như vậy, Phương Lâm cũng vì đệ đệ của mình mà vui vẻ. - Mãng Ngưu Bôn Dã! Phương Lâm lại lần nữa tưởng tượng chính mình là con mãng ngưu đang bôn tẩu trên thảo nguyên, bên trong tâm linh lại có cảm giác vô cùng tự do. Chang! Trong hư không vang lên tiếng giòn giã, cũng là cùng chiêu thức, sau khi được đích thân đại ca Phương Lâm dạy dỗ, Phương Lân lần thứ hai thi triển ra, có cảm giác hoàn toàn khác. Hai cái cánh tay linh hoạt như linh xà, quỹ tích uốn lượn, làm cho đối thủ khó phòng ngự. - Mãng Ngưu Phân Tông! Phương Vân cất bước tiến lên, đồng thời đánh ra thức thức ba của Mãng Ngưu quyền, Mãng Ngưu Phân Tông, một bộ Mãng Ngưu quyền được hắn thi triển như nước chảy mây trôi, cực kỳ lưu loát. Quyền thứ ba đánh ra, quanh thân Phương Vân có khí lưu tuôn trào, quần áo phất phới, rất nhiều tia khí lưu rất khó thấy đang theo lỗ chân lông, chậm rãi tiến vào bên trong thân thể. “Những thứ này hẳn là thiên địa nguyên khí rồi!” Phương Vân hai kiếp làm người, đối với con đường võ đạo lại có nhận thức mới. Vào ‘Kiếp trước’, hắn đối với võ đạo hoàn toàn không có tâm, tu luyện cũng rất là hững hờ. Hôm nay một lần nữa bước lên con đường võ đạo, lại thấy được nhiều điều lúc trước chưa thấy. Nhiều tia nguyên khí nhập thể, Phương Vân chậm rãi hưởng thụ cảm giác khác thường. Dường như thân thể của mình càng trở nên thêm rắn chắc, ra quyền cũng mạnh mẽ hơn. Đây là một cảm giác rất diệu kỳ, nhưng thật sự mà nói thì lực lượng lúc này của Phương Vân cũng không có tăng thêm được bao nhiêu. Con đường võ đạo là cả một quá trình đi lên, nguyên khí trong thân thể tăng lên cũng không có dễ dàng như vậy. Chỉ có thông qua thời gian mà tích lũy lại. Hô! Hô! Phương Vân quyền ra như gió, dưới chân lại bước đi biến hóa, quyền ý ẩn bên trong, mang theo một khí thế dã tính cùng tự do của mãng ngưu. Hắn đã hoàn toàn đắm chìm trong bộ quyền pháp trụ cột của quân đội Đại Chu, tâm tư đang yên lặng cảm nhận thiên địa nguyên khí. - Thức thứ 4, Mãng Ngưu Vặn Sừng! - Thức thứ 5, Mãng Ngưu Rống Giận! Phương Vân lại liên tiếp sử dụng hai chiêu quyền pháp của Mãng Ngưu quyền, hắn đã hoàn toàn quên mất có một ca ca đang ở trong đình tại Tử Long hoa viên đang quan sát. “Thiên tư của tiểu đệ quả thật không tồi, nhanh như vậy đã đạt đến cảnh giới vong ngã. Cũng được, tính ra chuyện lần này cũng là chuyện tốt, có lần ước chiến này, tiểu đệ cũng sẽ chăm chỉ luyện võ hơn nhiều! Lấy tư chất của đệ ấy, tương lai trong quân đội sẽ rất chói sáng. Trong quân đội Đại Chu, có cả ba người phụ tử chúng ra, sau này cũng sẽ không cần cố kỵ mấy tên Bình Đỉnh hầu kia nữa rồi.” Phương Lâm nhìn rồi âm thầm gật đầu, lại nhìn thêm một chút nữa, không muốn quấy rầy Phương Vân, liền lặng lẽ thối lui ra khỏi Tử Long hoa viên. Đồng thời truyền lệnh cho toàn bộ nô bộc, tỳ nữ trong hầu phủ không nên làm quấy nhiễu Phương Vân trong Tử Long hoa viên. - Mãng Ngưu Thiết Đạp! - Mãng Ngưu Quật Đuôi! Phương Vân lại một lần nữa tung quyền pháp ra, cũng không biết hắn đã luyện tập bao lâu. Mồ hôi hột sớm đã đầy trên trán, phía sau ót lại là ướt đẫm mồ hôi, nhưng cho dù như thế thì Phương Vân cũng không hề hay biết. Thể lực của con người dù sao cũng có hạn, Phương Vân lúc sau cũng cảm thấy mệt mỏi, liền muốn té xuống đất, ngã xuống, nhưng hắn cũng cắn răng kiên trì vượt qua. “Luyện quyền, luyện quyền! Phụ thân đã từng nói, con đường võ đạo, quan trọng nhất chính là ý chí cùng tín niệm, thiên phú ngược lại chỉ ở thứ hai. Ta nếu như muốn nắm giữ lực lượng cường đại, thay đổi số phận, nhưng nếu như ngay cả chút đau khổ này cũng không thể tiếp nhận được, thì làm sao có tư cách vọng tưởng thay đối số phận!” Phương Vân cắn răng một cái, trong đầu dường như đang nhớ lại danh ngôn của Thánh Nhân nho gia “thiên tương hàng đại nhâm vu tư nhân, tất tiên khổ kỳ tâm chí, lao kỳ cân cốt, ngạ kỳ thể phu, không phạp kỳ thân, tăng ích kỳ sở bất năng” *, cho nên hắn lại cắn răng, lại tiếp tục chịu đựng, Con đường võ đạo, chủ yếu chính là tôi luyện, mỗi lần trải qua tôi luyện, võ đạo tất nhiên lại tịnh tiến thêm một tầng thứ. Một vị võ đạo tông sư, đầu tiên phải là một cường giả có ý chí kiên nhẫn. Phương Vân xuất thân từ gia tộc vũ đạo, cho nên nhưng câu châm ngôn võ đạo sớm đã thông thuộc. Quyết tâm liều mạng, Phương Vân đem toàn bộ ý nghĩ tập trung tới chiêu thức của Mãng Ngưu quyền, hoàn toàn không để ý tới những đau nhức trên người nữa. Cho nên cái cảm giác cạn kiệt sức lức cũng không còn quá mãnh liệt nữa. - Mãng Ngưu Xông Tới! Song quyền của Phương Vân mang theo kình phong ào ạt, nghe giống như có roi đánh xẹt qua, phát sinh ra âm thanh. Ầm! Song quyền của Phương Vân lại đánh ra, làm cho không khí xung quanh nổ tung, phát sinh ra âm thanh điếc tai. “Không đúng, chiêu Mãng Ngưu Xông Tới này, ta hoàn toàn không có xuất ra được ý cảnh giống đại ca, nhất định là đã sai ở chỗ nào rồi.”, Phương Vân rốt cuộc đã dừng lại, hắn cúi đầu, nhíu mày trầm tư, bộ não đang suy nghĩ về quyền thế của Mãng Ngưu Quyền. - Tiểu đệ, nghỉ ngơi một chút đi! Bỗng nhiên có một âm thanh vang dội vang lên, ở dưới đình, có một thanh niên mặc trang phục màu xanh đang đi tới, chính là đại ca của Phương Vân. Trong tay của hắn còn có một hộp gỗ đựng cơm, đang đi nhanh tới. - Tiểu đệ, ngươi luyện quyền pháp cả ngày, hẳn là đã đói bụng. Người là thiết, cơm là cương*. Võ đạo mặc dù trọng yếu, nhưng nếu không có thể lực thì cũng không thể tiếp tục tu luyện được. Phương Lâm cười cười nói, trong ánh mắt tràn đầy sủng nịch. Bên trong hầu phủ, người làm cho hắn không yên lòng nhất chính là tiểu đệ này. Phụ thân nhiều năm trấn thủ ở Man Hoang, có câu trưởng huynh như ca, đi lên kinh thành này, cũng chỉ có hắn mới có thể bảo vệ cho đệ đệ mình. - Cả ngày? Phương Vân ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn thoáng qua, mới phát hiện, giờ bầu trời đã chập tối, không còn thấy mặt trời nữa. Hắn luyện quyền quên cả thời gian, lại ở trong Tử Long hoa viên luyện quyền cả ngày. “Ục ục!” Trong bụng lập tức phát ra tiếng kêu, cả ngày không ăn, Phương Vân giờ mới cảm giác được bụng đang đói. Hắn đem toàn bộ tinh thần tập trung đến quyền pháp, võ đạo, không chỉ là quên đi mệt nhọc, đau nhức trên người mà còn quên đi cả cơn đói bụng. - Không nghĩ tới nhanh như vậy đã qua một ngày, thật có chút đói bụng. Phương Vân ngượng ngùng cười cười, đi về phía của Phương Lâm. - Mẫu thân biết ngươi một ngày không ăn, sợ ngươi bị đói, cho nên vội vàng hâm nóng cơm nước, rồi đưa đến đây, nhanh ăn đi. Bên trong Tử Long hoa viên cũng có nhiều bàn, Phương Lâm cầm hộp cơm gỗ để lên bàn, hai huynh đệ nhìn đối diện nhau. Hoa Dương phu nhân vì Phương Vân mà chuẩn bị rất nhiều đồ ăn, canh gà hầm, cháo cá, một đĩa nhỏ bánh bao hấp…Phương Vân ngồi ở trên ghế, trong bóng đêm lạnh lùng ăn cơm canh do mẫu thân chuẩn bị, trong lòng vô cùng ấm áp. Lúc Phương Vân ăn cơm, Phương Lâm một bên ngồi nhìn, mỉm cười. Thấy Phương Vân nỗ lực luyện công như vậy, trong lòng hắn cũng có chút vui mừng. “Phụ thân nếu như biết tiểu đệ chuyên tâm luyện công như vậy, nhất định là rất vui mừng.” Phương Lâm đang nhớ tới Tứ Phương hầu Phương Dận cha của mình, Man Hoang là nơi hoang vắng, khổ cực, phụ thân cũng đã nhiều năm chưa về kinh rồi. - Tiểu đệ, nhìn ngươi ban nãy đang cau mày, gặp nan đề gì sap? Chờ Phương Vân ăn xong, thả bát đũa xuống, Phương Lâm hỏi. - Ừm, đại ca đến cũng thật đúng lúc. Chiêu Mãng Ngưu Xông Tới của ngươi, ta căn bản không có đánh ra được quyền ý như vậy. Phương Vân đem nghi hoặc trong lòng ra hỏi. - Ha ha. Phương Lâm phất tay áo đứng dậy, bước đến trung ương của vườn, quay đầu nhìn lại Phương Vân. - Chiêu Mãng Ngưu Xông Tới này, thật ra là do chính ta tự tay đẽo gọt ra, trong quân đội không hề có pháp môn phát lực của chiêu này. Tiểu đệ, ngươi xem cho rõ, chiêu này lúc sử dụng, cần có sự phối hợp của bắp thịt. - Võ đạo lúc tu luyện, khi làm cho thân thể, ý chí đủ cường đại liền có thể khống chế mỗi một khối bắp thịt trên người. Bắp thịt rung động liền khuấy đảo cả không khí, có thể hình thành các loại pháp môn công kích. Phương Lâm nói, động tác cũng vô cùng chậm rãi, đem thức cuối cùng của Mãng Ngưu quyền, Mãng Ngưu Xông Tới xuất ra. Da thịt của hắn từng khối rung lên, giống như vật thể sống, mỗi một bắp thịt lúc rung lên đều kéo theo khí lưu, phát ra âm thanh nổ tung của không khí làm cho người ta phải kinh hãi. Phương Lâm ánh mắt nhìn về phía trước, lúc Phương Lâm kết thúc quyền pháp cũng không có chú ý. Hắn lúc này cũng đã xuất thần, trong mắt Phương Vân giờ chỉ còn có hình ảnh phát động “Mãng Ngưu Xông Tới”. Phương Lâm trong lòng mỉm cười, đi khẽ, lấy chén đũa trên bàn rồi lặng lẽ rời đi. Sau khi Phương Lâm rời đi không lâu thì bên trong Tử Long hoa viên lại phát ra âm thanh phần phật của quyền phong. Cả một đêm, Phương Vân cũng không hề có nghỉ ngơi, mãi cho đến khi ánh bình minh lên mới lăn ra ngủ say như chết. ----------------------------------------------------------------------- Thiên tương hàng đại nhâm vu tư nhân, tất tiên khổ kỳ tâm chí, lao kỳ cân cốt, ngạ kỳ thể phu, không phạp kỳ thân, tăng ích kỳ sở bất năng *: Đoạn này dịch ra có nghĩa: Trời đất rộng bao nhiêu là do tâm tư con người, trước tiên tâm chí phải chịu đựng sự khổ đau, gây đau nhức cho gân cốt, làm cho da thịt phải chịu đói, làm cho thân thể chịu khổ… ( đoạn này hình như còn thiếu một khúc, độc giả nào biết câu danh ngôn này hoặc là có cách giải thích khác thì pm với mình qua nhà ở 2T nha, thân) Người là thiết, cơm là cương *: Ý nói con người cũng như lưỡi dao, còn cơm chính là đồ mài, lưỡi dao phải có đồ mài thì mới có thể sắc bén, con người phải ăn cơm thì mới có thể có sức.

XtGem Forum catalog