Polly po-cket
quynhcongtu.tk
Khong Gi La Khong The
Nguyen Vu Manh Quynh
Chương 3: Đánh Cuộc ( B)

Dương Khiêm, Lý Bình thân thể cứng đờ, đứng ở cửa không dám động đậy, lúc sau, mới biết là Phương Vân không phải là Phương Lâm, đều từ trong mắt người đối diện nhìn thấy chút ngoài ý muốn cùng kinh ngạc. Cái tên tiểu tử nhu nhược này, hắn nhảy ra đây làm cái gì? Phương Vân từ giường nhảy xuống, đi tới hai bước, nhìn Phương Lâm nói. - Đại ca, ta biết ngươi là muốn tốt cho ta. Nhưng mà, chuyện này, ta muốn tự tay giải quyết. - Tiểu đệ… Phương Vân không hiểu, không biết tiểu đệ mình muốn làm gì. - Dương Khiêm , Lý Bình, hai người các ngươi nghe cho kỹ. Phương Vân bình tĩnh nhìn hai người, cái loại ngữ điệu bình tĩnh này lại có chút ma lực đặc biệt, làm cho người ta không khỏi muốn biết rốt cuộc hắn muốn nói cái gì. - Chuyện của ngày hôm nay, ta không muốn mượn đại ca của ta ra tay, như vậy là bắt nạt các ngươi. Ta cũng không muốn dùng lực lượng của gia tộc, đó là ép các ngươi. Nửa tháng sau, ta sẽ lại trong học cung gặp các ngươi. Đến lúc đó, ta muốn dùng song quyền của ta, tự tay đánh bại các ngươi! - Hừ, cứ việc tới, chúng ta không thể nào thua ngươi được. Nếu thua chúng ta thua, đến lúc đó làm trâu làm ngựa, tùy tiện cho ngươi xử trí! Dù sao cũng là hài tử của vũ hầu thế gia, ai cũng có mặt mũi riêng của mình. Hai người bất luận như thế nào cũng không tin, mình sẽ bị một tên gia hỏa bệnh tật triền miên đánh bại. - Hảo, lần này coi như là chúng ta ước đấu. Lần trước hai người các ngươi liên thủ đánh bại ta, không phải là vì muốn ta học tiếng sủa chó sao? Ta nếu như lần này thua, liền để các ngươi toại nguyện, ta trước các sĩ tử trong cung học tiếng chó sủa. Nếu như các ngươi thua, ta cũng không muốn các ngươi làm trâu làm ngựa, ta chỉ muốn các ngươi đáp ứng cho ta một điều kiện! Lời này của Phương Vân vừa dứt, ngay cả Hoa Dương phu nhân bên cạnh cũng kinh hãi, môi của nàng giật giật muốn nói gì đó, nhưng rốt cuộc cũng dừng lại không nói. Dương Khiêm Lý Bình hai người khiếp sợ nhìn Phương Vân, mấy lời này vừa nói ra, chuyện của ba người không còn là chuyện giận dỗi của thiếu niên nữa rồi, đã liên lụy đến gia tộc hai bên. Cho dù là Phương Lâm, cũng là trợn to hai mắt, như là lần đầu nhận biết tiểu đệ của mình. Trong ấn tượng của hắn, cách nói chuyện như đinh chém sắt, đập nồi dìm thuyền, liều chết đến cùng như vậy căn bản không phải là từ tên tiểu đệ luôn luôn có chút nhát gan của mình nói ra được. - Điều kiện gì? Dương Bình môi hơi giật giật, hỏi. - Khi đến lúc đó, ta tự nhiên sẽ nói cho các ngươi biết! Phương Vân thản nhiên nói, trong thanh âm có sự tự tin cường đại, dường như nủa tháng sau, người thua chắc chắn là Dương Khiêm, Lý Bình. - Được! Nửa tháng sau, chúng ta tại học cung chờ ngươi! Dương Khiêm giận dữ cười, nhìn Phương Vân chằm chằm, mang theo Lý Bình phất tay áo bỏ đi. Trong lòng hắn đã có quyết định, sự sỉ nhục lần này gánh chịu tại Tứ Phương hầu phủ, nửa tháng sau đòi lại từ trên người của Phương Vân. Đánh không lại Phương Lâm đã đạt tới Cương Khí cấp đỉnh phong, chẳng lẽ còn đánh không lại một tên phế vật Phương Vân? - Tiểu đệ, ngươi thật sự có lòng tin sao? Chờ Dương Khiêm, Lý Bình vừa đi, Phương Lâm rốt cuộc nhịn không được mở miệng hỏi. - Đại ca, mẫu thân, ta biết trong lòng các ngươi rất khiếp sợ, cảm thấy quyết định này của ta liên luỵ vào Phương gia, hành vi rất liều lĩnh. Nhưng xin các ngươi tin tưởng ta, ta chỉ là muốn chứng minh, Phương gia tử tôn, cũng không phải loại nhát gan! Phương Vân ánh mắt dị thường sáng ngời. Nếu như là 'Kiếp trước', hắn có thể sẽ lựa chọn nhân nhượng cho yên chuyện, yên lặng chịu đựng, nhưng 'Một đời trước' tao ngộ sớm bảo hắn rõ, muốn bảo vệ mình, người nhà, chỉ có chính mình nắm giữ lực lượng cường đại. Hoa Dương phu nhân thân thể rung rung, trong mắt xẹt qua vài tia thần sắc vui mừng. - Vân nhi, tất nhiên ngươi đã quyết định. Liền nỗ lực đi làm, mẫu thân tin tưởng ngươi! Cho dù Phương Vân quyết định có chút liều lĩnh, nhưng thân là mẫu thân, Hoa Dương phu nhân vẫn là lựa chọn ủng hộ hài tử mình. Hơn nữa Phương Vân có thể quyết tâm luyện võ, cái này cũng là mong muốn của nàng. Phương Vân cảm kích nhìn thoáng qua mẫu thân, sau đó quay đầu nhìn về phía Phương Lâm: - Đại ca, một lúc sau, bọn họ sau khi rời đi. Ngươi tuyệt đối không nên đi tìm bọn họ, chuyện này nguyên nhân bắt nguồn từ ta , ta muốn dùng thực lực chân chính của bản thân, đi chứng minh chính mình. Phương Lâm trong lòng chấn động, ban đầu đúng là hắn muốn lúc sau lén chuồn đi, đem tiểu Trấn Quốc hầu và tiểu Bình Đỉnh hầu đánh cho một trận, chí ít trong vòng nửa tháng không thể xuống giường. Thứ nhất là giúp cho Phương Vân hả giận, thứ nhì cũng có thể ngầm giúp cho tiểu đệ của mình. Nhưng Phương Vân nói thẳng ra như thế, hắn đúng là không thể đi được nữa. “Tiểu đệ mình khó mà có được sự quyết tâm như vậy. Đối với một võ giả, tinh thần, ý chí, cùng tín niệm là cực kỳ quan trọng. Nếu như ta làm như vậy, tiểu đệ tất nhiên là có thể đánh thắng được hai người bọn họ, nhưng tiểu đệ trời sinh thông minh, khẳng định là biết do ta làm. Như vậy đối với tín niệm của hắn sẽ đả kích rất lớn, cho rằng mình thắng là nhờ vào người khác. Nếu như là chuyện nhỏ, tiểu đệ mình trong một thời gian sẽ khó mà phấn chấn được. nếu như chuyện lớn, tiểu đệ nói không chừng từ đây thất bại hoàn toàn, võ đạo không tịnh tiến nữa. Nếu quả thật như vậy, ta quả thật rất đáng chết. Quên đi, hãy để cho đệ đệ của mình tự giải quyết, nếu như thực sự không được, ta lại ra tay.” Phương Vân trong lòng âm thầm tự nói, đã có quyết định, liền gật đầu nói: - Biết rồi, nhưng mà, tiểu đệ, vậy ngươi phải nỗ lực a. Nếu như ở võ đạo có gì không hiểu có thể hỏi ta. Việc huấn luyện ở trên Thiên Xà sơn cũng khổ, ta trước ở nhà hưởng thụ vài ngày đã! - Đại ca, cảm tạ ngươi. Phương Vân cảm động nói, biết việc huấn luyện trên Thiên Xà sơn là giả, đại ca muốn giúp mình mới là chính. - Huynh đệ trong nhà, nói lời cảm tạ làm gì. Phương Lâm vỗ vỗ bả vai của Phương Vân nói. - Tất nhiên có thể ở nhà vài ngày rồi đi. Nhưng mà, tối đa chỉ có ba ngày, ngươi liền phải trở về Thiên Xà sơn. Pháp lệnh của triều định, há có thể tùy tiện vi phạm. Hoa Dương phu nhân liền mở miệng nói, ánh mắt xẹt qua Phương Vân, trong ánh mắt hiện lên chút vui mừng. Hiểu con không ai bằng mẹ, tâm tính của Phương Vân như thế nào, Hoa Dương phu nhân là hiểu rõ nhất. Trên có phụ thân bảo hộ, sau có đại ca kế thừa gia nghiệp, Phương Vân đối với việc tu tập võ đạo hững hờ, không có lòng cầu tiến, bằng không, coi như Dương Khiêm, Lý Bình gia học có ngọn nguồn sâu đến đâu cũng không có khả năng đánh Phương Vân ra như thế này. Phương Vân xuất thân hầu phủ, đối với những bình dân coi như cũng là hiển hách rồi. Nhưng Hoa Dương phu nhân hiểu rất rõ, kinh thành này không hề đơn giản như mặt ngoài. Ở dưới là đao quang kiếm ảnh, gợn sóng mãnh liệt, một chút không cẩn thận, liền có thể rơi vào chuyện vạn kiếp bất phục. Cái gì vinh hoa phú quý, quyền thế ngập trời, có thể chỉ trong ngày mai là hóa thành mây khói. Phương Vân nếu như có thể toàn tâm toàn ý tu luyện võ đạo, có thêm bản lĩnh bảo hộ tính mệnh, đó cũng là chuyện tốt. - Lâm nhi, ngươi theo ta ra ngoài một chút, ta có lời muốn nói với ngươi. Đệ đệ ngươi bệnh nặng mới khỏi, nên đã hắn nghỉ ngơi một chút. Hoa Dương phu nhân nói xong rồi đứng dậy đi ra ngoài, Phương Lâm tính cách quá lỗ mãng, như vậy tuyệt đối không phải là chuyện tốt. - Vâng, mẫu thân. Hai người sau khi rời đi, Phương Vân một mình ngồi ở trong phòng, không nhúc nhích, bề ngoài trông hắn có vẻ bình tĩnh, nhưng nội tâm đã dậy sóng từ lâu. Tất cả những chuyện vừa phát sinh, làm cho Phương Vân có cảm giác như đang nằm mộng, có chút chân thực, có chút huyền ảo. Đột nhiên, Phương Vân đứng dậy, tay cầm lấy một cái chén trà men xanh cạnh cây đàn mộc trên cái bàn duy nhất ở trong phòng. Cái chén bằng đồ sứ tinh xảo, bóng loáng, giữ ở trong lòng bàn tay, có một loại cảm giác lạnh như băng mà lại quen thuộc. Nhắm mắt lại. Phương Vân có thể ở trong đầu chỉ rõ từng đường vân nét chỉ của chén trà này. Không có nguyên nhân gì khác, chỉ là thói quen mà thôi. Ở kiếp trước, Phương Vân đã dùng chén trà này hơn hai mươi năm, quen thuộc đến nỗi không thể quen thuộc hơn, Phương Vân thậm chí chỉ cần sờ qua đưa xuống là có thể cân đo được sự khác biệt của trọng lượng, phán đoán xem chén trà này có thể hay không bị thay đổi. Bang! Trong đầu của Phương Vân, chén trà này đột nhiên bị bể tan tành, cái chén trà hóa thành những làn khói phồng nhẹ phiêu, tiêu tán. Phương Vân vội vàng mở mắt ra, chén trà trong tay vẫn còn như cũ, yên lặng bất động. Đầu ngón tay có cảm giác rất chân thực, nhưng trong lòng của Phương Vân lại có một loại xung động khó nói, tựa hồ chén trà trong tay này lúc nào cũng có thể bị nghiền nát, hóa thành khói xanh tiêu tán. “Mười năm, ta còn có mười năm thời gian để nghịch thiên cải mệnh, sửa đổi số phận cửa nát nhà tan. Tất cả, hãy bắt đầu lại một lần nữa từ bây giờ đi!” …… Ở ngoài Tứ Phương hầu phủ, hai người Dương Khiêm Lý Bình lấy tay che mặt, cúi đầu đi nhanh. Cả người hai người đều bay mùi khai của nước tiểu, nếu ở chỗ này bị người nào nhận ra, là chuyện cực kỳ mất mặt. Cũng may, Đại Chu hoàng triều dân giàu nước mạnh, quân lực cường thịnh. Trên đường đi, những người mặc y phục đồ gấm không thiếu, hai người trên đường đi nhanh, cũng không có nhiều người chú ý. Lần tới một góc tường của tòa nhà ít người lui tới, hai người dừng bước lại. - Lần này thực sự là mất mặt hết, ba tên tiện chủng! Lý Bình oán giận mắng ra, quay đầu nhìn về phía Dương Khiêm. - Lần này ngươi chuẩn bị tính sao? Lẽ nào phải nhẫn nhịn như vậy? - Nhẫn? Hừ! Dương Khiêm cười lạnh, đôi mắt lóe ra hàn quang thâm độc. - Phương Lâm thì ta đánh không lại, nhưng mà Phương Vân thì lại không giống nhau. Cái tên tiểu tạp chủng đó không biết sống chết, lại dám khiêu chiến chúng ta! Phương Lâm bảo vệ được cho hắn một lúc, cũng không thể bảo vệ cho hắn được cả đời. Chờ sau khi hắn đi, chúng ta tìm lại Phương Vân, mối nhục hôm nay, trả lại gấp trăm lần cho tiểu đệ của hắn. Lý Bình không nói, trầm tư, đột nhiên ngẩng đầu, có chút lo lắng nói. - Ta thấy tên tiểu tử kia chủ động khiêu chiến chúng ta, sợ là có chỗ dựa, chúng ta đến lúc đó không phải sẽ là lật thuyền trong mương chứ? - Lật thuyền trong mương, làm sao có khả năng? Dương Khiêm ngửa mặt hướng lên trời, một mặt xem thường. Cánh tay xoay một cái, từ trong ngực lấy ra một vật, đặt ở trong lòng bàn tay, lại là một hạt châu nửa đen, nửa trong suốt. Ngay ở giữa hạt châu, dường như có một người tí hon nằm ở trong đó. Người tí hon này cao khoảng một tấc, nhìn kỹ lại, lại giống Dương Khiêm đến bảy, tám phần, dường như là một Dương Khiêm thu nhỏ vậy. - Nhân Cấp châu! Lý Bình thấy rõ hạt châu này, hít vào một hơi. Hắn xuất thân nhà giàu có, cũng là thấy nhiều hiểu rộng, liếc mắt liền nhận ra Thánh phẩm để luyện công này. Con đường võ đạo, mỗi một bước chân đi trên đó đều vô cùng chân thật, không thể giả mạo. Nhưng thiên địa tạo hóa lại huyền bí, không phải sức người có khả năng biết hết được. Nhân Cấp châu này chính là Thánh phẩm để tu luyện, trong lúc tu luyện, nếu mang theo hạt châu này ở bên người, có thể tăng tốc độ tu luyện lên đến mấy lần. Cảnh giới càng cao, tốc độ đề thăng càng cao. Dương Khiêm, Lý Bình đều có tu vi là Nguyên Khí cấp, mang hạt châu này ở bên người, tu luyện một ngày, có thể tương đương với người bình thường tu luyện bốn, năm ngày, quả nhiên là một bảo bối nghịch thiên. Bảo bối như thế này, nghe nói tìm khắp Trung Thổ Thần Châu cùng với ngũ hoang cũng chỉ có trăm viên, đều là do thiên địa chi sơ ngưng tụ lại tạo thành. Loại bảo bối như Nhân Cấp châu này rất dễ nhận ra, đặc điểm lớn nhất chính là ở giữa trung ương hạt châu có một người tí hon. Bất luận người nào tu luyện mang ở bên người, khuôn mặt người tí hon liền biến hóa giống đi. Trong truyền thuyết, đây chính là đặc thù của Nhân Cấp châu, bởi vì lâu ngày cùng người làm bạn, Châu tuy dưỡng nhân, nhưng nhân cũng dưỡng châu. Qua một thời gian dài, hấp thu khí của người, hạt châu liền biến hóa ra khuôn mặt của người. - Ngoại nhân chỉ biết nói Quý tộc hầu chúng ta khinh thị Bình dân hầu, nhưng có biết được sự chênh lệch to lớn trong đó. Không nói những thứ khác, chỉ cần nói cái Nhân cấp châu này, tìm toàn bộ Tứ Phương hầu phủ cũng không ra. Hừ hừ, những tiện chủng như Phương gia, có biết rằng, không có tích lũy lâu dài, làm sao trở thành Quý tộc hầu được. Nửa tháng sau, ta muốn cho Phương Vân phải quỳ xuống trước mặt ta, học tiếng chó sủa! Dương Khiêm ánh mắt lấp loé, vô cùng thâm độc.