XtGem Forum catalog
quynhcongtu.tk
Khong Gi La Khong The
Nguyen Vu Manh Quynh
Chương 3: Đánh Cuộc ( A) Tiểu Bình Đỉnh hầu, tiểu Trấn Quốc hầu lập tức sợ hãi đến nỗi mặt không còn chút máu, bọn họ không nghĩ tới Phương Lâm lại có thể gan to như thế, lại có thể coi trời bằng vung như thế. Vào lúc bọn họ đi vào học cung, có rất nhiều người nhìn, ai cũng biết bọn họ bị trưởng tử của Tứ Phương hầu phủ mang đi vào hầu phủ. Mà hắn, tên Phương Lâm này, lại dám đánh chết bọn họ ngay trong hầu phủ sao. Hắn lẽ nào không sợ sẽ làm cho Tứ Phương hầu phủ rước lấy tai họa ngập đầu sap? Hắn lẽ nào sẽ không sợ Trấn Quốc hầu cùng Bình Đỉnh hầu liên hợp lại đối phó bọn họ sao? Hắn làm sao lại dám làm như thế? ! ! Đây quả thực là coi trời bằng vung a! Hai người ngoác to miệng, muốn mở miệng xin khoan dung. Nhưng cuồng phong ập vào trong miệng, làm sao mà mở ra được. Hơn nữa, bọn họ lúc này thực sự đã bị Phương Lâm coi trời bằng vung kia dọa sợ mất rồi, không mở miệng nói được. Chỉ còn cách mắt thấy Phương Lâm hành động theo cảm tính, một quyền liền muốn chém chết hai người, làm cho Tứ Phương hầu phủ rước lấy tai họa to lớn. - Đại ca, dừng tay! Vào lúc nguy cơ, Phương Vân rốt cuộc kêu to ngăn cản. Hắn thật vất vả lắm mới “sống lại” vào năm mười bốn tuổi này, có cơ hội thay đổi số phận của gia tộc, có làm sao cũng không cho phép chuyện số phận gia tộc diệt vong tái hiện ra ngay trước mắt. Hoa Dương phu nhân còn chưa kịp phản ứng, nhưng Phương Vân đã kịp phản ứng. Thanh âm của Phương Vân rất lớn, Phương Lâm tuy rằng trong lòng sát khí dâng trào, nhưng nghe thấy thanh âm của đệ đệ, vẫn là đúng lúc thanh tỉnh lại. Lực lượng bàng bạc dừng lại trước mặt Dương Khiêm và Lý Bình khoảng hai thước, lực lượng cuồng bạo hóa thành gió loạn tiêu tán trên không trung, Phương Lâm hiển lộ công lực cao minh thu phát tùy ý. Vèo! Vèo! Nhìn thấy nắm tay đó gần trong gang tấc, hai người Dương Khiêm Lý Bình sợ sãi, quần ướt nhẹp, một mùi khai của nước tiểu khuếch tán trong phòng. Hai người này, đi một vòng qua quỷ môn quan, cũng đã không thể tự khống chế chính mình rồi. Chát! Phương Lâm nhìn đệ đệ trên giường, đang muốn hỏi hắn vì sao lại ngăn cản mình, còn chưa kịp mở miệng, thì trên mặt đột nhiên bị dính một cái tát. - Súc sinh, ngươi muốn làm cho Phương gia bị diệt tộc sao? Người ra cái tát đó, chính là Hoa Dương phu nhân đứng ở bên cạnh. Khác xa với Tứ Phương hầu, Hoa Dương phu nhân hoàn toàn là một người bình thường, tay trói gà không chặt. Phương Lâm xuất thủ quá đột nhiên, Hoa Dương phu nhân không kịp ngăn cản. Lúc phản ứng lại, mới cảm giác vô cùng sợ hãi. Bình Đỉnh hầu cùng với Trấn Quốc hầu đều là quý tộc Đại Chu, tổ tiên là khai quốc công thần của Đại Chu. Những thế gia như vậy, thế lực trong triều trong quân cực kỳ đáng sợ. Nếu như Bình Đỉnh Hầu cùng với Trấn Quốc hầu thực sự liên hợp lại, Tứ Phương hầu phủ vô cùng có khả năng đại họa lâm đầu. Phương Lâm trúng một tát của mẫu thân, tính tình lập tức thay đổi. Cúi đầu, không nói tiếng nào. Hít sâu một hơi, Hoa Dương phu nhân đứng đối diện Dương Khiêm cùng với Lý Bình, nói. - Hai vị tiểu hầu gia, chuyện này, khuyển tử làm quá mức rồi. Cái gọi là con hư tại mẹ, Hoa Dương thị ở chỗ này nói lời xin lỗi hai vị tiểu hầu gia. Một lát sau, ta sẽ nói hạ nhân đưa hai vị về phủ hầu gia. Hoa Dương phu nhân hơi cung kính thi lễ. Ngữ khí lúc nói chuyện của nàng vô cùng bình tĩnh, có cảm giác rất lý trí. - Lần này khuyển tử Phương Lâm làm hơi quá, để hai vị tiểu hầu gia phải chịu nhục rồi, nhưng mà lần này cũng là bởi vì hai vị đả thương tiểu nhi Phương Vân trước. Cái này cũng coi như là một thù trả một thù, chuyện này không bằng cứ như vậy mà quên đi, được không hai vị? Dương Khiêm, Lý Bình không nói gì, chỉ là oán độc nhìn hai mẫu tử này. Bọn họ lại sợ Phương Lâm đến mức không thể khống chế, chuyện này quả thật là trước giờ chưa từng có, là chuyện cực kỳ mất mặt. Bọn họ đã có khi nào bị người ức hiếp đến như vậy. Cho dù trên thân thể không có thương tích gì, nhưng từ tâm linh, hai người có cảm giác lòng tự tôn bị ném ra, đặt ở trên đất để cho người ta hung hăng vũ nhục, giẫm đạp một phen rồi. “Tiện nhân, tiện phụ, chờ sau khi ta trở về, nhất định sẽ nói mẫu thân vào cung, vạch tội các ngươi…Cơn giận này, ta làm sao có thể nhịn được a!” “Huynh đệ Phương gia thật to gan, thật to gan a! Lại dám tại hầu phủ mà muốn đánh chết chúng ta! Chờ ta ra khỏi hầu phủ, lập tức nói phụ vương phát đại quân vây quanh Tứ Phương hầu phủ….” Hai người trong mắt lóe lên tâm tư, nhưng không nói câu nào. Chỉ là ở trong lòng đổ lời hung ác. Lời ra độc ác, thấy tình hình như thế, mà hai người cũng không phải không biết, lúc này đây, nếu còn cương ngạnh chống lại chính là tìm cái chết. Hoa Dương phu nhân là ai, chủ trì hầu phủ lớn như vậy. Âm mưu quỷ kế nào mà chưa từng thấy, tâm tư hai người như vậy sao có thể che giấu được nàng. - Hai vị tiểu hầu gia sau khi trở về, chắc là nghĩ tới chuyện muốn để hai vị nương nương vào cung thưa chuyện. Chuyện này nếu như kinh động đến Hoàng Hậu nương nương, ai thắng ai thua còn không biết. Hoa Dương thị tuy rằng hiển hách không bằng hai vị phu nhân Trấn Quốc hầu cùng Bình Đỉnh hầu, nhưng cũng được triều đình phong là nhất phẩm cáo mệnh phu nhân. Hai người các ngươi mở miệng thì một tiếng tiện phụ, một tiếng tiện nhân, Hoa dương thị có thể xem các ngươi nhỏ tuổi mà bỏ qua, nhưng hai người các ngươi để hoàng thất ở đâu? Xem quyền uy của hoàng thất ở chỗ nào rồi. Nếu như thật muốn làm kinh động đến Hoàng Hậu nương nương, Hoa Dương thị lúc đó cũng muốn tấu lên một bản tấu vạch tội, ai thắng ai thua không nói trước, chí ít, khi dâng tới tay Hoàng Hậu nương nương, hai người các ngươi cũng mắc phải vào tội lớn miệt thị triều đình, lập tức liền bị lập tội bỏ tù, nhốt vào thiên lao Dương Khiêm, Lý Bình nghe thấy lời này, mặt liền trắng bệch ra. Pháp lệnh của Đại Chu vương triều, miệt thị triều đình chính là tội, hình phạt là xử hình phạt cắt mũi. - Đây là việc nhỏ, nếu như lại kinh động tới vị thái phó nào đó, để các đại thần của triều đình biết rồi tham gia vào. Đến lúc đó, chỉ sợ Hoàng Hậu nương nương cũng che chở không nổi, đầu tiên là sẽ đem xử tội mẫu thân các ngươi! Sắc mặt của Dương Khiêm, Lý Bình .bắt đầu trắng bệch, nghe xong lời này, ngay cả một chút máu cũng không còn, môi bắt đầu run rẩy. - Phu nhân hiểu lầm….hai người chúng ta tuyệt không có ý nghĩ này… Dương Khiêm lập ca lập cập, lập tức đem người phụ nữ này khi đối phó không giống như những người bình thường khác. Đại Chu vương triều tuy rằng dùng võ lập quốc, nhưng văn võ đều xem trọng. Dùng võ hộ quốc, dùng văn trị quốc. Quân đội và văn thần, mỗi người đều quản lý chức vụ riêng của mình, không can thiệp vào chuyện của nhau. Nho gia hết sức chú ý đến nhân, lễ, trong đó lấy lễ làm trọng. Quần áo, cách ăn nói từ những người quan cao chức trọng đến những người vương hầu đều thuộc phạm vi quản lý của các nhóm văn thần triều đình. Cho dù là vương công cỡ nào, nếu cùng thị thiếp hò hẹn, để xảy ra chuyện không đúng một chút, nếu như để cho các nhóm văn thần này biết được, ngày thứ hai liền bị tới nhà luận tội. Bình Đỉnh hầu cùng với Trấn Quốc hầu tuy quyền cao chức trọng, là ngôi sao sáng trong quân đội, nhưng cùng với hệ thống nhóm văn thần bên trong triều lại không hề có chút ảnh hưởng nào. Các nhóm văn thần trong triều đình này, căn bản là không hề cấp cho các nhóm võ quan chút mặt mũi nào. Cho dù là Hoàng Hậu nương nương, lúc đối mặt với các nhóm văn thần này, lúc nói chuyện cũng phải vô cùng khách khí, không dám có chút khác người nào. Thấy Hoa Dương phu nhân không nói gì, Dương Khiêm nhanh dùng khuỷu tay huých lấy Lý Bình, Lý Bình lúc này mới tỉnh ngộ, nhanh nói. - Phu nhân, chúng ta thề. Chúng ta tuyệt đối không có ý nghĩ này. Hoa Dương phu nhân lúc này mới gật đầu. - Lời cũng đã nói ra, tất cả cũng chỉ là hiểu nhầm, vậy không ngại quên đi. Hai vị tiểu hầu gia, mau nhanh trở về phủ đi. Không lại để cho các vị nương nương sốt ruột. Dương Khiêm, Lý Bình lúc này còn dám nói gì. Nghe thấy Hoa Dương phu nhân mở miệng, hai người gần như là được đại xá, vội nhằm về cửa mà chạy đi. - Chờ một chút! Phương Vân đột nhiên nói.