quynhcongtu.tk
Khong Gi La Khong The
Nguyen Vu Manh Quynh
Chương 2: Vương Công Tử Đệ *


Ngay lúc Phương Vân yên lặng tự hỏi, đột nhiên truyền đến một âm thanh “Rầm” của tiếng đạp cửa, một âm thanh như tiếng sấm truyền ngay tới phía sau: - Hai tên tiểu tạp chủng các ngươi, ta muốn đem các ngươi băm ra rồi! Các ngươi cũng thật là to gan, dám khi dễ tiểu đệ của ta!.... - A, đau chết ta rồi. Phương Lâm, ngươi nhất định phải chết, ngươi nhất định phải chết. Ngươi lại dám bắt cóc chúng ta! . . . - Buông ta ra! Các ngươi, bọn tiện chủng này, ta nhất định sẽ nói cho cha ta biết, ta muốn cho cha ta xé xác ngươi, Phương Lâm! . . . Chen lẫn với âm thanh của Phương Lâm, còn có âm thanh chửi bậy của hai tên thiếu niên. Nghe âm thanh của họ, dường như bọn họ vừa đang dãy dụa, vừa chửi bậy. Bỗng nhiên nghe thấy âm thanh của hai tên thiếu niên, sắc mặt của Hoa Dương phu nhân bỗng thay đổi, buông lỏng Phương Vân ra. Phương Vân cũng thừa cơ mà thả lỏng tay ra. Rầm! Cửa lớn phòng của Phương Vân bị một cước đá văng, cửa lớn mở ra, một cỗ cuồng phong thổi vào. Bên trong cuồng phong, một thanh niên mặc trang phục màu xanh bước nhanh đi đến. Dung mạo của thanh niên này, lông mày rậm, mắt to, khí vũ hiên ngang. Chỉ là giờ khắc này, mặt của hắn lại âm trầm, khẽ nhíu mày, dường như đang có một luồng bảo táp ở giữa hai đôi lông mày. Người này chính là huynh trưởng Phương Lâm của Phương Vân, ở ngay dưới sườn của hắn, có hai thanh niên mặc cẩm y đang đá đánh giẫy giụa. Hai bàn tay của Phương Lâm như được sắt đúc, vững vàng bắt lấy cổ của bọn họ, mặc cho bọn hắn giãy dụa thế nào cũng không thể nào thoát được, càng không cần nói đến việc tổn thương được hắn. Không đợi Hoa Dương phu nhân lên tiếng, hai tay của Phương Lâm đã ném lên trước một cái, như vứt hai tên rác rưởi, ném tiểu Bình Đỉnh hầu, Trấn Quốc hầu trước giường của Phương Vân. - Tiểu đệ, ta bắt hai tên tiểu tạp chủng tới rồi đây. Ngươi muốn trừng phạt bọn hắn làm sao, tùy ý! Phương Lâm chỉ vào hai người trên đất, nói ra. Lúc hắn nói chuyện, mười phần như sét đánh, làm cho toàn bộ Phương phủ cũng có thể nghe được. - Đại ca! Phương Vân kinh ngạc nhìn đại ca Phương Lâm. Trong trí nhớ của hắn, đại ca Phương Lâm hẳn là đang ở Thiên Xà Sơn để tiến hành việc huấn luyện lúc nhập ngũ chứ, từ Thiên Xà Sơn tới đây, ít nhất cũng phải mất nửa ngày lộ trình. Một dòng nước ấm khuấy động lòng của Phương Vân. Trưởng tử Phương gia Phương Lâm, ngoại trừ thiên phú võ đạo kinh người, còn có một đặc điểm khác là vô cùng bênh vực người nhà. Điểm này, lại biểu hiện vô cùng đặc biệt đối với đệ đệ Phương Vân của mình. Tại ‘Kiếp trước’, khi ở trong kinh thành, chỉ cần là người nào bắt nạt Phương Vân, đều không ngoại lệ, hết thảy đều bị đại ca Phương Lâm đánh cho nhừ đòn. Cũng chính bởi vì nguyên nhân này, Phương Lâm hầu như đắc tội toàn bộ Vương công tử đệ tại kinh thành. Không có người nào nguyện ý đến gần hắn, bởi vì làm như vậy, chính là tương đương với việc đắc tội toàn bộ quý tộc trong kinh thành. Mặc dù như thế, Phương Lâm cũng không hề để ý. ‘Kiếp trước’, Phương Lâm vào lúc thâm nhập Địch Hoang, bị quân đội dị tộc vây quanh, cũng là bởi vì bạn của hắn. Nếu không thì, chỉ cần cứu viện tới đúng lúc, Phương Lâm căn bản cũng sẽ không bị cường giả của Địch Hoàng chém đứt một chân, uất ức mà chết. “Ta đã biết số phận của đai ca, tất nhiên sẽ không để cho hắn lại tiến vào bên trong Địch Hoang, giẫm lên vết xe đổ!” Lúc Phương Lâm đang nghĩ, thì ở trước giường, tiểu Bình Đỉnh hầu, tiểu Trấn Quốc hầu cũng đã từ trên mặt đất bò dậy. - Phương Lâm, ngươi nhất định phải chết, ngươi nhất định phải chết!....dám trêu vào Bình Đỉnh hầu phủ, những tiện chủng như các ngươi nhất định phải chết. Còn ngươi nữa, Phương Vân, còn ngươi nữa….ngươi cũng chết chắc rồi! Tiểu Bình Đỉnh hầu Dương Khiêm ngón tay run rẩy, một hồi chỉ vào Phương Lâm, một lúc sau chỉ vào Phương Vân, sắc mặt hắn tái nhợt, tức đến nói lắp, nói chuyện có chút lộn xộn rồi! - Không sai, hai người các ngươi chết chắc rồi. Hoa Dương phu nhân, ngươi dạy dỗ con mình rất tốt a…ngươi, tiện phụ này! Tiểu Trấn Quốc hầu cũng đứng dậy, hắn trợn trừng mắt, hung hăng trừng mắt Hoa Dương phu nhân, tức giận đến môi đều run rẩy lên. Hai người vốn đang ở ngoài học cung du ngoạn, đột nhiên Phương Lâm này như hung thần sát ác xông vào. Không nói hai lời, liền ra tay đánh cho nhân mã mà hai người mang theo đánh ngã, sau đó cứ như là xách vịt, bắt lấy cổ của hai người, một đường kéo dài tới Tứ Phương hầu phủ. Bình Đỉnh hầu cùng Trấn Quốc hầu tại Đại Chu vương triều thế lực thâm căn cố đế, là quý tộc đã có mấy trăm nay truyền thừa, có thể nói là con cháu quý tộc. Những vương hầu như thế này, vô cùng xem thường những quý tộc như Tứ Phương hầu xuất thân từ trong quân ngũ, từng bước bò lên vương hầu. Coi như là tiện chủng. Ở trong kinh thành, những loại hầu tước như Tứ Phương hầu, bình thường được gọi là bình dân hầu. Mà những quý tộc có huyết mạch vương hầu như Bình Đỉnh hầu, Trấn Quốc hầu lại được xưng là quý tộc hầu. Cho dù là ở trong quân quyền khuynh nước trọng, nhưng quý tộc hầu cùng với bình dân hầu từ xưa đến giờ chưa bao giờ chung một con đường. Hai bên không qua lại với nhau, vô cùng lãnh đạm. Tiểu Bình Đỉnh hầu, tiểu Trấn Quốc hầu xuất thân hiển hách, chịu ảnh hưởng của gia tộc, tự nhiên đối với những vương công tử đệ như Phương Vân là vô cùng xem thường. Thậm chí cảm thấy, việc cùng nhau học tập tại trong cung với Phương Vân là một loại sỉ nhục. Cho nên vào những lúc bình thường đều gây khó dễ trăm bề, quyền cước đả thương. Chát! Vừa lúc tiểu Trấn Quốc hầu mắng ra câu ‘tiện phụ’, Phương Lâm bỗng nhiên biến sắc, mạnh mẽ tiến lên tung ra một chưởng. Lý Bình chỉ cảm thấy hoa mắt, còn chưa hiểu là chuyện gì xảy ra, trên mặt liền đã trúng một chưởng. Một chưởng này đánh cho hắn đến nỗi phải hoa mắt chóng đầu, khí huyết sôi trào, thân thể xoay tròn vòng vo mấy cái, cho đến khi dừng lại được một lúc, nửa bên mặt đã sưng lên, trên mặt còn rõ một dấu chưởng. - Tiểu súc sinh, nếu như muốn nếm trải vị đắng ít một chút, ăn nói cho sạch sẽ vào. Đừng tưởng rằng cha ngươi là Trấn Quốc hầu mà ta không có cách nào đối phó với hai tiểu tạp chủng các ngươi. Nói cho các ngươi biết, ngày hôm nay thu thập các ngươi, hôm nào đó, ta còn muốn thu thập mấy tên ca ca của các ngươi. Không đánh cho các ngươi da tróc thịt bong, sau đó gặp ta phải tè ra quần, ta cũng không phải là Phương Lâm! Trán Phương Lâm nhăn lại, lần này hắn đã thực sự tức giận rồi. Nếu không phải cố kỵ sẽ mang đến phiền phức cho phụ thân, Phương Lâm đã muốn giết chết bọn hắn rồi. Đối với Phương Lâm, có hai người trọng yếu nhất. Một người là tiểu đệ PhươngVân, người còn lại chính là mẫu thân Hoa Dương phu nhân. Ai làm thương tổn hai người đó, quả thực sơ với việc hắn bị giết còn khó chịu hơn. Hết lần này tới lần khác, hai người này đều không biết sống chết, dám động chạm làm thương tổn tới hai người chí thân của hắn. Trong mắt Phương Lâm đã xuất hiện tơ máu. - Ngươi….! Tiểu Trấn Quốc hầu trong lòng vừa sợ vừa giận, hành động của Phương Lâm lập tức kiềm chế hắn. Hắn không nghĩ tới rằng, Phương Lâm lại thực sự dám động thủ với hắn. Nhìn cái tên có hai mắt sát khí để lộ ra không một chút che giấu thế này, tiểu Trấn Quốc hầu rốt cuộc đã tin tưởng, nếu như nóng nảy mà trêu chọc tới kẻ lỗ mãng trước mắt này, chỉ sợ hắn sẽ không để ý đến hậu quả mà giết hai người mình. Tiểu Bình Đỉnh hầu không hề bị ăn đánh, nhưng hắn cũng sợ rồi. Phương Lâm đỏ cả đôi mắt lên, lúc tức giận, giống như một con mãnh thú, phi thường đáng sợ. Hắn nhất thời cũng bị doạ cho sợ rồi. - Được rồi. Hoa Dương phu nhân quát lên một tiếng tức giận, rốt cục ra mặt. Cho dù nàng cũng không yêu thích hai người vương công sĩ tử cuồng vọng này, nhưng cũng không thể không lo lắng đến xuất thân đối phương. Bất kể là Bình Đỉnh hầu hay là Trấn Quốc hầu, chức cao tước nặng không nói, tại trong quân cũng là rễ sâu lá tốt. Sức ảnh hưởng của hai người trong quân đội Đại Chu tuyệt không dưới Tứ Phương hầu Phương Dận. Càng trọng yếu là, thế lực của hai vị quý tộc này tại trong kinh thành giao lưu lẫn lộn, nếu như thật sự chọc giận hai người này, chỉ sợ sẽ mang đến cho phu quân của mình phiền phức vô cùng. - Lâm nhi, ngươi rốt cuộc có biết là ngươi đang làm cái gì không vậy. Ngươi rốt cuộc là đang giúp Vân nhi, hay là đang hại hắn? Âm thanh của Hoa Dương phu nhân nghiêm túc, tuy rằng lời nói của hai người tiểu Bình Đỉnh hầu, tiểu Trấn Quốc hầu có hơi chút khác người, nhưng hành vi của Phương Lâm cũng thật quá mức. Hai vị phu nhân của Bình Đỉnh hầu phủ cùng với Trấn Quốc hầu phủ có thể mặc kệ, nhưng nàng cũng không thể mặc kệ, ít nhất cũng phải cấp lại cho người ta mặt mũi, không để cho người ta nhìn vào hai phủ đó khó được. Thấy mẫu thân đứng ra, Phương Lâm không hỏi do dự. Đối với mẫu thân, hắn vừa kính trọng lại vừa sợ sợ. Thấy Hoa Dương phu nhân đứng ra, đè ép Phương Lâm, tâm tư của tiểu Bình Đỉnh hầu cùng với tiểu Trấn quốc hầu lại lung lay. Hai người khẽ đưa mắt nhau, Dương Khiêm lấy lại bình tĩnh, lạnh lùng quát: - Hoa Dương phu nhân, coi như ngươi dạy dỗ nhi tử tốt. Chờ sau khi chúng ta quay về, sẽ nói với mẫu thân vào triều, vạch tội danh quản lý giáo dục bất lực trước mặt nương nương! - Không sai, chờ sau khi ta trở về. Cũng sẽ nói mẫu thân tiến cung, trước mặt nương nương vạch tội của ngươi! Lý Bình cũng phụ họa lên, lập tức liền khôi phục thần trí. Hai người bọn họ xuất thân hầu phủ, đối với việc xem mặt nhìn sắc, tìm ra điểm yếu của người ta rất là quen thuộc. Chỉ trong nháy mắt công phu, hai người liền nhận ra Hoa Dương phu nhân chính là điểm yếu của hai huynh đệ Phương Lâm, Phương Vân. - Tiểu súc sinh, hai người các ngươi chính là tìm chết! Phương Lâm nghe mẫu thân nói chuyện, vốn là có ý buông tay. Lúc này nghe vậy, không khỏi giận tím mặt. Hắn tuy có chút lỗ mãng, toàn là bằng khí phách mà hành sự, nhưng lại vô cùng có hiếu đối với mẫu thân mình. Lúc này nghe thấy hai người kia ba lần bốn lượt vũ nhục mẫu thân Hoa Dương phu nhân của mình, đơn giản quyết tâm liều mạng, hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, liền muốn tại trong hầu phủ mà giết hai người này. Ầm! Chung quanh thân thể của Phương Lâm chấn động, giơ tay lên một quyền chém qua, một quyền này vung ra, lập tức trong sương phòng liền trời long đất lở, toàn bộ không khí trong sương phòng đều chấn động, hình thành từng cái vòng xoáy màu đen, tràn đầy âm thanh bén nhọn chói tai. Cùng lúc đó, trong cơ thể Phương Lâm, một luồng hào quang màu vàng óng ánh dâng lên, xung quanh quả đấm của hắn ngưng kết thành một đám hoa quang lam sắc dài chừng một thước, giống như một mũi tên xé gió. - Cương khí cảnh! Thấy một vòng hào quang óng ánh, Dương Khiêm, Lý Bình hoảng sợ thất sắc. Hai người xuất thân từ vũ hầu thế gia, gia học uyên thâm. Đối với võ đạo hiểu biết rất sâu. Võ đạo được chia làm sáu tầng cảnh giới, gọi là Trụ thai sáu cảnh. Tầng thứ nhất gọi là Nguyên Khí cảnh. Đạt tới tầng này sẽ làm cho nguyên khí vô hình trong thiên địa thu nạp vào trong cơ thể, cùng thân thể dung hợp ở lại cùng một chỗ, tăng cường lực lượng cho thân thể. Tại trong quân đội, nếu đạt tới được cảnh giới tu vi này, có thể làm đến ngũ trưởng. Tầng thứ hai, Chân khí cảnh. Đem nguyên khí từ các nơi trong thân thể tinh luyện ra, để cho ngưng tụ lại, khiến cho ở trong người tuần hoàn lưu động, do đó có thể chủ động hấp thu thiên địa trong khí trời, làm cho lớn mạnh hơn. Những cưởng giả như vậy trong quân đội có thể làm đến bách phu trưởng. Tầng thứ ba chính là Cương khí cảnh. Chân khí lại được tinh luyện thêm nữa, khuếch tán ra ngoài thân thể, ngưng mà không tán, chính là Cương Khí cảnh. Võ giả đạt đến Cương Khí cảnh, uy năng lớn hơn rất nhiều. Những võ giả đạt đến cảnh giới này, có thể làm thiên phu trưởng, dưới tay có một ngàn binh sĩ Đại Chu. Thiên Phu trưởng tại trong quân đội Đại Chu chính là sĩ quan trọng yếu. Tầng thứ bốn Khí Tràng cấp. Những cường giả cấp bậc này, cương khí tiến đến ngưng kết, biến thành khí tràng, có thể biến đổi công kích của đối phương. Đạt đến cấp bậc này, mỗi một người võ giả đều là tài phú quý giá của Đại Chu Vương triều, được xưng là binh sĩ tinh nhuệ. Những binh sĩ này sau đó được chọn ra, lập thành quân đôi, do Vương hầu của Đại Chu Vương triều trực tiếp chỉ huy. Tầng thứ năm Trận pháp cấp. Muốn đạt đến cấp bậc này, cần lĩnh ngộ một ít pháp môn, quy tắc đặc biệt. cường giả Trận pháp cấp có một loại năng lực đặc biệt, chính là luyện hóa. Nói ví dụ như đem một ngọn núi luyện hóa, sau đó lấy ra cương khí trong đó. Ở trong quân đội tại Đại Chu vương triều, cường giả Trận pháp cấp, thường thường được điều đến kinh sư, biên chế thành cấm quân, trợ giúp bảo vệ quanh kinh sư. Đây là một vinh quang cũng là một cơ duyên vô cùng to lớn. Bởi vì phàm là những võ giả đạt đến cảnh giới này, đều có thể có một lần cơ hội, từ bên trong bí khố của hoàng thất Đại Chu, thu lấy được một loại công pháp quý hiếm đã thất truyền. Những công pháp này đều đã thất truyền từ thời thượng cổ, có chút lại là thất truyền từ thời viễn cỗ, nhưng cũng được lưu lại trong hoàng thất của Đại Chu vương triều. Phụ thân của Phương Vân, Phương Lâm ban đầu chính là làm cấm quân, sau đó được một cuốn công pháp thượng cổ từ trong hoàng thất, sau đó mới dần dần bộc lộ tài năng trong Đại Chu vương triều. Tầng thứ sáu, Thụ Thai cảnh. Đạt được đến cảnh giới này, có thể bắt đầu từ từ lĩnh ngộ các loại huyền ảo của thân thể, nắm giữ được những lực lượng mà thường nhân căn bản không thể nào tưởng tượng được. Bên trên Thụ thai sáu cảnh, có người nói là còn có Thoát Thai cảnh. Cái cảnh giới này thì quá huyền diệu rồi. Dương Khiêm Lý Bình cũng có nghe trưởng bối nhắc tới, nhưng phần lớn đều là nghe nửa vời, nghe xong vài lần cũng không biết rõ, chỉ có nhớ lấy ba chữ Thoát Thai cảnh kia. Con đường võ đạo, rất khó tu luyện. Những đệ tử trong kinh, có thể tu luyện tới Chân khí cảnh đã không tồi rồi. Nhưng Phương Lâm lại có thể tu luyện thành cương khí, hơn nữa nhìn qua, cũng đã đến cương khí đỉnh phong, rất nhanh sẽ đột phá đến tầng thứ tư Khí Tràng cấp rồi. Lấy tu vi của hắn như thế, tương lai dựa theo thông lệ, khi đi tới quân đội, lập tức chính là một Thiên phu trưởng. Tu vi khi đã đạt đến Cương khí cảnh, khi giương tay vung đấm, quanh thân tự nhiên sẽ có cương khí lan truyền. Cương khí ngưng kết lại thành như tinh thể, dồn vào đến trong thân kiếm, lập tức liền sản sinh ra kiếm cương, dồn vào bên trong thân đao, sẽ hình thành đao cương, chém sắt như chém bùn, dễ như trở bàn tay. Một quyền này của Phương Lâm vung ra, sẽ sinh ra quyền cương, chém sắt như chém bùn không nói, chỉ là cái lực lượng bài sơn đảo hải này, lập tức có thể đem Lý Bình, Dương Khiêm trước mắt ép thành bột mịn. * Vương Công Tử Đệ: Con dòng cháu giống dòng dõi nhà quý tộc.

Polaroid