Polly po-cket
quynhcongtu.tk
Khong Gi La Khong The
Nguyen Vu Manh Quynh
Chương 12: Miệng Lưỡi Sắc Bén Như Đao Kiếm

Phương Vân đột nhiên hét to một tiếng, làm cho tâm thần của Thanh Sưởng công chúa kịch chấn. Phương Vân đưa ra ba vấn đề chất vấn, nàng một câu cũng không đáp được. Việc này, làm cho nàng có cảm giác đang được thấy lão sư của chính mình, vị Thái Phó nghiêm khắc, cứng ngắc đương triều. Thanh Sưởng công chúa tuy rằng xuất thân tôn quý, lại được Nhân Hoàng sủng ái, nhưng hết lần này tới lần khác lại không hề có tác dụng đối với vị Thái Phó này. Văn thần nho gia, làm việc chú ý nhân nghĩa lễ phép. Chỉ cần nắm lý trong tay, đừng nói chi vương hầu nắm trọng binh trong tay, cho dù là đương đại Nhân Hoàng cũng không để lại chút tình cảm. Thanh Sưởng công chúa ở trước mặt vị thái phó này không ít lần bị khiển trách, vài lần khiến cho nàng phải đỏ bừng, cơ hồ là muốn khóc. Đối mặt với Phương Vân ánh mắt sáng ngời, lời nói nghĩa chính quát hỏi, ánh mắt của Thanh Sưởng công chúa bối rối, tâm thần có chút thất thủ. - Hừ, ngươi một khi đã không có chiến công hiển hách, lại không có công danh trong người, lại càng không có tước vị cao sang, dựa vào cái gì khiến ta phải tôn kính ngươi? Ngươi có một thân tu vi võ đạo cao thâm, không đi hưởng ứng lệnh nhập ngũ của triều đình, thay Hoàng Thượng sắp xếp sầu lo, chính là bất trung; ngươi không đi sa trường chiến phạt thì thôi, Đại Chu ta có cường địch tấn công, Nhân Hoàng lo lắng, ngươi không đi lo lắng người cho, đưa nước dâng trà, làm trọn phận làm con, lại tới Trúc Hiên Lâu này hưởng thụ, chính là bất hiếu; Trương Anh, Chu Hân xuất thân hèn mọn, võ đạo không cao, ở nhà tình cảnh khó khăn, ngươi không đi đến khích lệ, giúp đỡ bọn họ thì thôi, lại dựa vào xuất thân của ngươi, ức hiếp, lăng nhục bọn họ, cái hành động không vì người này chính là bất nghĩa! - Một người bất trung, bất hiếu, bất nhân, bất nghĩa như thế, lấy tư cách gì khiến cho Phương Vân ta phải quỳ gối quỳ xuống? Phương hàn ta đỉnh thiên lập địa, trên có quỳ với trời, dưới có lạy cha mẹ, nhưng không phải quỳ trước một người bất trung, bất hiếu, bất nhân, bất nghĩa như ngươi! Thanh âm của Phương Vân nói ra, vừa có khí phách, vừa có tính toán trong đó, liền đem vị Thanh Sưởng công chúa này vào tình cảnh vạn kiếp bất phục. Đăng! Đăng! Đăng! Thanh Sưởng công chúa sắc mặt trắng bệch, dưới chân liên tiếp lui ba bước, chính là hai vị hộ vệ võ công cao cường, nghe xong lời Phương Vân nói, cũng là bị chấn động không thôi. Đương kim thiên hạ, binh gia trấn quốc, nho gia an quốc. Nho gia: Trung, lễ, nghĩa, trí, tín, liêm sĩ đã sớm nhập vào trong lòng người, nếu bất cứ người nào bị nhóm văn thần chấp chưởng nho gia trong triều đình khép vào tội danh bất hiếu, bất nhân, bất nghia, bất trung, cho dù là Hoàng Thượng cũng bảo vệ không nổi! Thanh Sưởng công chúa dù sao cũng có luyện qua võ đạo, ý chí kiên nhẫn, rất mau chóng đã phục hồi tinh thần lại. Sau khi ý thức được đã xảy ra chuyện gì, trên khuôn mặt trắng nõn của Thanh Sưởng công chúa liền biến hóa lúc xanh lúc trắng. Trong nội tâm nàng vô cùng tức giận, lấy thân thế, võ công, xuất thân địa vị của nàng, cư nhiên lại bị ánh mắt của một người mà chấn lui ba bước, thật là sỉ nhục a! Thanh Sưởng công chúa có cảm giác bị người trước mặt tát cho hai cái, lòng tự tôn bị chà đạp hoàn toàn. Cảm giác sỉ nhục thật lớn đánh vào, Thanh Sưởng công chúa giận dữ cười hai tiếng khanh khách, sắc mặt biến chuyển lạnh lùng, nghiến răng nghiến lợi căm giận nói. - Được, ngươi một cái tên cẩu nô tài, lại đi bắt chước vài bản kinh thư nho gia, cự nhiên học xong liền vu oan lên đầu ta. Thôi, ta thấy ngươi cũng có luyện qua võ đạo, bản công chúa cũng muốn nhìn xem, ngươi có mấy phần lực lượng, dám ở trước mặt bản công chúa mà làm càn! A! Thanh âm của Thanh Sưởng công chúa kiên quyết, làm cho Phương Vân không có cơ hội mở miệng, trong lòng hắn cũng sợ tài ăn nói sắc như đao kiếm của Phương Vân. Tay duỗi ra, cây trường tiên dài ở bên hông tung ra, một ngọn lửa đỏ rực gào thét bay ra, lập tức độ ấm trong phòng tăng lên vài độ. Hí! Một âm thanh của con rắn phát ra làm cho người phải tê tê từ trong bóng roi phát ra, Phương Vân như thấy được một con mãng xà thật lớn phun ra lửa đang cuốn tới lấy mình. Thanh Sưởng công chúa bị Phương Vân mắng là đồ bất trung, bất hiếu, bất nhân, bất nghĩa, khơi dậy lửa giận trong lòng. Lần này giận dữ mà phát, dùng tới tiên pháp sở trường cuồng mãng, trong bóng ảnh lại ẩn hiện lửa trong đó, ngoài ra còn có ẩn chứa một chút cương khí. - Không ổn, nữ nhân này phát cuồng! Phương Vân quát to một tiếng, dưới chân dang thẳng ra, đồng thời hai đấm tung quyền, chống cự lại trường tiên. Ầm! Quyền tiên đánh nhau, lực lượng cuồng bạo không thể nào chống đỡ phá vỡ phòng ngự của Phương Vân. Lửa đỏ ở trường tiên trên không trung rung động, cuốn lấy thân thể của Phương Vân, quăng mạnh xuống mặt đất. Chỉ nghe thấy tiếng nổ ầm, bàn ghế gỗ ở trong phòng bị nổ mạnh, thân thể của Phương Vân bị đập mạnh xuống mặt sàn, ngay cả tấm ván gỗ cũng bị lõm xuống. - Hừ! Thanh Sưởng công chúa hừ lạnh một tiếng, từng bước từng bước tới gần Phương Vân, đôi giày màu vàng đạp thật mạnh trên ngực Phương Vân, đè chặt thân thể của Phương Vân xuống mặt sàn. Một người là Nguyên Khí cấp, một người đã đạt tới cảnh giới Cương Khí sơ cấp, chênh lệch của hai người lớn thế nào lúc này đã bộc lộ rõ ra. Vị Thanh Sưởng công chúa này là thiên tài võ học, huống chi dị bảo quý hiếm, võ công bí quyết nào cần có đều có hoàng thất đưa ra trước mặt, việc Phương Vân bại là không thể tranh luận! - Cẩu nô tài, ta còn tưởng ngươi có thực lực gì, dám ở trước mặt ta làm càn. Nguyên lai chỉ có như vậy. Thanh Sưởng công chúa một chân đạp ở trên ngực Phương Vân, trên cao nhìn xuống, trào phúng nói. Thẳng đến lúc này, Thanh Sương công chúa trong lòng mới có chút hạ hỏa, nhưng trong lòng vẫn như cũ có chút không thoải mái thật lớn. Lấy thân thể địa vị của nàng, bị người khác nói ba xạo không ra hình người, dùng bạo lực đi khuất phục họ, đối với chính nàng là một sự thất bại. Trong lòng của Thanh Sưởng công chúa lúc này tuyệt không dễ chịu, nhưng trên mặt không hề có chút biểu lộ nào. - Hiện tại, ta lại cho ngươi một cơ hội. Chỉ cần ngươi quỳ xuống khấu đầu ta ba cái, nói lời xin lỗi. Ta coi như là chưa nghe thấy những gì ngươi nói vừa rồi, chuyện này cứ như vậy quên đi! Đôi mày của Thanh Sưởng công chúa giương lên, lạnh giọng nói. Tự tôn bị làm nhục, chỉ có thể dùng phương thức làm nhục đối phương mới có thể bù lại. Thanh Sưởng công chúa thấy, chỉ có làm cho tên cẩu nô tài trước mặt này dập đầu cầu xin tha thứ mới có thể làm tiêu trừ đi cơn tức giận trong lòng. - Lấy tu vi Cương khí cấp khi dễ một đối thủ chỉ có tu vi Nguyên khí cấp, cảm giác của ngươi chính là như thế sao? Phương Vân tựa hồ không có cảm giác đau đơn, thần tình lạnh lùng, giương mắt nhìn Thanh Sưởng công chúa, không hề có chút khoan nhượng. - Ngươi….. Thanh Sưởng công chúa trong lòng run rẩy vô cùng, câu nói đầu tiên của Phương Vân đã chạm đến chỗ đau của nàng. Lấy thân phận địa vị của nàng, cùng một tên sĩ tử nho nhỏ trong kinh thành so đo, đã là mất thân phận. Điều làm cho nàng càng thêm không chịu nổi chính là ánh mắt của Phương Vân. Cái loại ánh mắt lạnh lùng, rét lạnh, xuyên thấu kia, Thanh Sưởng công chúa có thể cảm thấy được một linh hồn vô cùng kiên nhẫn, cường đại. Cái ý chí, kiên nhẫn, căn bản không phải vài cái trường tiên của nàng có khể khuất phục được. Vào lúc này, một hộ vệ bên trái của Thanh Sưởng công chúa mắt sáng rực lên, bước nhanh tiến lên, từ trong những mảnh vỡ bàn ghế nhặt lên được một hạt châu màu đen. - Công chúa, người xem! Tên hộ vệ này cầm viên châu lên, giao cho Thanh Sưởng công chúa. - Oh, Nhân Cấp châu! Trong mắt Thanh Sưởng công chúa hiện lên chút kinh ngạc, loại trân bảo tu luyện này, làm sao có thể ở trên người của một tên sĩ tử ở Trúc Hiên Lâu. - Công chúa, người này ta biết. Một tên hộ vệ tiến lên hai bước, thấp giọng nói vài câu trong tai của Thanh Sưởng công chúa. Nhãn thần của Thanh Sưởng công chúa sáng lên, có chút khẽ vuốt cằm. Bàn tay ngọc khẽ vuốt Nhân Cấp châu, Thanh Sưởng công chúa nhìn Phương Vân, cười lạnh hai tiếng. - Ta tưởng là ai, nguyên lai là thứ tử Tứ Phương hầu. Phương Vân nhìn lướt qua tên hộ vệ thần sắc đờ đẫn kia, biết rằng hắn dựa vào Nhân Cấp châu mà phán đoán ra thân phận của mình. Chẳng qua, hắn vẫn không để ý tới Thanh Sưởng công chúa, vẫn như cũ không nói lời nào. Thanh Sưởng công chúa cũng lơ đễnh, đưa tay vào ngực, tay vươn ra, đầu tay lại có thêm một viên hạt châu hổ phách, xung quanh hạt châu đó có sương mù lượn lờ, trong trung ương lại có một mảnh Sơn Hà Xã Tắc Đồ. Trong đó có núi non, nước chảy róc rách, cỏ cây uốn lượn, rất sống động. - Địa Cấp châu! Trương Anh, Chu Hân hai người kêu to lên, chăm chú nhìn hạt châu trong tay Thanh Sưởng công chúa. Loại dị bảo võ đạo này, so với Nhân Cấp châu còn lợi hại hơn rất nhiều. - Hai người các ngươi cũng là có chút kiến thức. Thanh Sưởng công chúa liếc mắt nhìn hai người, đem hai hạt châu này lại gần nhau, Nhân Cấp châu trong nháy mắt đã u ám đi. - Không sai, đây chính là dị bảo võ đạo Địa Cấp châu. Lúc luyện công, nếu đem theo hạt châu này trong người, tốc độ hấp dẫn thiên địa nguyên khí so với Nhân Cấp châu còn lợi hại hơn gấp năm lần, tương đương với hiệu quả tu luyện hai mươi ngày của người bình thường. - Ngươi nếu thích đánh cược cùng với người, ta đây sẽ đánh cược với ngươi một lần. Thanh Sưởng công chúa trong lòng cười lạnh, chỉ cần nghe hộ vệ nói vài câu, nàng liền đoán được tâm tính của Phương Vân. Cùng hắn đánh cược một trận đấu, hắn sẽ không cách nào cự tuyệt. - Đánh cược cũng cần có đồ vật, chính là viên thánh phẩm Địa Cấp châu này! Ta cũng không có quá mức ức hiếp ngươi. Ta cho ngươi thời gian nửa tháng, sau khi trở về, ngươi hãy chuyên cần khổ tu. Đến lúc đó, nếu như ngươi có thể trong tay ta qua ba chiêu, coi như là ngươi thắng. Viên Địa Cấp châu trên người của ta này sẽ thuộc về ngươi, mà nếu ngươi thua thì.... Thanh Sưởng công chúa ngừng nói, ánh mắt nhìn về phía Phương Vân. Phương Vân mắt sáng rực lên, mặc dù hiểu Thanh Sưởng công chúa không có hảo ý, nhưng hắn thật sự quá cần viên Địa Cấp châu này. Con đường võ đạo, theo như cách nói bình thường, tu luyện quá mức khó khăn, mà thời gian của hắn thật sự không nhiều lắm. Thanh Sưởng công chúa lại cung cấp cho hắn một con đường tắt không cách nào tu luyện được. Nếu có Địa Cấp châu trong tay, Phương Vân có lòng tin, chỉ cần trong thời gian ngắn, võ công của hắn sẽ đột nhiên tăng mạnh, chính là vượt qua vị thiên tài võ học của hoàng thất này cũng là không thể! - Ngươi muốn thế nào? Phương Vân trầm giọng nói. - Hừ! Ánh mắt của Thanh Sưởng công chúa nhíu lại, hàn quang trong mắt lóe ra. - Tốt, nếu như ngươi thua, ta cũng không cần viên Nhân Cấp châu này. Ta chỉ muốn ngươi quỳ ở trước mặt ta, nói rằng ngươi là cẩu nô tài của ta, cả đời, đời đời kiếp kiếp cũng sẽ không cải biến! Tâm tư của Thanh Sưởng công chúa không thể không nói là không ác độc. Cái tinh thần võ đạo, lời nói khí thế của Phương Vân hoàn toàn lọt vào trong tai của nàng. Trong nội tâm của nàng đã có chủ ý, muốn mạnh mẽ sỉ nhục hắn một lần, không chỉ hôm nay, hơn nữa còn muốn mạnh mẽ chà đạp tôn nghiêm võ giả của hắn, làm hắn sau này không còn cơ hội tịnh tiến nữa, từ đó trầm luân. - Ta đáp ứng ngươi! Phương Vân trả lời, như đinh chém sắt, không có bất kỳ do dự. Thanh Sưởng công chúa lại có chút kinh ngạc, nàng biết Phương Vân chắc chắn sẽ đáp ứng, nhưng không ngờ rằng hắn lại trả lời lưu loát như vậy, không chút do dự. "Tên Phương Vân này, dựa vào cái gì? Cho dù hắn có một viên Nhân Cấp châu, hắn cũng không thể trong thời gian ngắn ngủn nửa tháng mà đạt tới được Cương Khí cấp!" Ánh mắt của Thanh Sưởng công chúa lóe lên, vô số ý niệm xẹt qua trong đầu, nhưng làm sao cũng nghĩ không thông, Phương Vân tại sao lại đáp ứng cuộc đánh cuộc này. "Con đường võ đạo, Thanh Sưởng công chúa này chẳng qua là một chướng ngại nho nhỏ trên đó, cũng không tính là đối thủ của ta. Khó khăn mà ta muốn đối mặt, so sánh với trước mắt còn lớn hơn gấp trăm lần, nghìn lần. Nếu như ngay cả nàng cũng không thể chiến thắng, thì ngày sau, ta làm sao có thể đối mặt với cường nhân còn mạnh hơn, đi nghịch thiên cải mệnh, thay đổi vận mệnh cửa nát nhà tan?" Tinh thần của Phương Vân bị thiêu đốt kịch liệt, trong lòng vô số ý niệm chưa hề tính toán hiện lên. Hắn hiểu được, việc chiến thắng vị công chúa hoàng thất trước mắt này khó khăn nặng nề, nhưng tinh thần võ đạo chính là như vậy. Võ giả chân chính, lúc đối mặt khó khăn thì phải biết nghênh đón mà tiến lên, lấy ý chí cùng kiên nhẫn của mình mà chiến thắng đối thủ. Chỉ có những người như vậy, có lực kiên trì lớn lao mới có thể có thành tựu trên con đường võ đạo! Phương Vân, không có đường lui! - Ta cũng không chiếm tiện nghi của ngươi, đây là thánh dược chữa thương trong hoàng cung, ngươi ăn đi. Nửa tháng sau, ta sẽ ở trong học cung chờ ngươi! Không nên nghĩ việc nuốt lời, hừ! Tiện tay ném Nhân Cấp Châu cùng với một viên thuốc như trân châu có mùi hương thơm ngát đi qua, Thanh Sưởng công chúa xoay người rời đi. Hai gã hộ vệ phía sau cũng lập tức đi theo. Dụ dỗ! Bước chân của Thanh Sưởng công chúa vừa mới đi, Trúc Hiên Lâu như được giải tỏa. Mọi thương nhân, sĩ tử quỳ rạp trên mặt đất toàn bộ đều đứng dậy, mọi người đều nhìn về phía đám người của Phương Vân, bàn luận xôn xao. - Là công tử nhà ai vậy, lại dám chọc giận công chúa hoàng thất? - Nguyên lai là thứ tử của Tứ Phương hầu, thật là to gan a! Thành viên của hoàng thất có địa vị sang quý như thế nào, người nào người nấy đều kinh sợ nàng, hắn lại dám cùng công chúa đấu võ mồm! - Tài ăn nói của vị này cũng thật sắc bén a, đường đường là Thanh Sưởng công chúa, cành vàng lá ngọc, lại bị hắn nói thành bất trung, bất hiếu, bất nhân, bất nghĩa. Tội danh lớn như vậy, không trách Thanh Sưởng công chúa không chịu được! - Không biết tự lượng sức mình, lấy tu vi nguyên khí cấp lại muốn khiêu chiến võ giả Cương Khí cấp, cho hắn hai tháng cũng không được! ...... Bên ngoài phòng, nghị luận không thôi, vô số ánh mắt xuyên thấu qua bức rèm che, đánh giá ba người ở bên trong.
xem tiep