quynhcongtu.tk
Khong Gi La Khong The
Nguyen Vu Manh Quynh
Chương 11: Công Chúa Thanh Sưởng

Trương Anh, Chu Hân cũng không quá để ý, những nơi như Trúc Hiên Lâu này vẫn có vài cô gái ra vào làm xiếc, ở chỗ này gánh đàn làm xiếc, lấy rượu làm vui. Nhưng Phương Vân lại buông đũa xuống, hắn cảm thấy có chút không ổn - không gian chung quanh quá yên tĩnh. Trúc Hiên Lâu tuy là nơi thanh nhã, nhưng vẫn có rất nhiều thương nhân, thi sĩ xuất hiện, ở đây kết bạn, nói thi từ, luôn luôn có chút ít thanh âm. Nhưng hiện tại, cả Trúc Hiên Lâu lại quá yên lặng, chỉ còn nghe tiếng bước chân của nàng kia, dường như nơi này chỉ còn có mình nàng. Đinh! Tiếng bước chân thanh thúy, dường như là đáp lại tiếng lòng của Phương Vân, ở nơi bức rèm, một cô gái trang phục đỏ hồng, mặt mũi xinh xắn, da trắng nõn, giống như là một mỹ nữ đi từ trong tranh ra. Tóc đen nhánh nhô cao lên, dùng một cây trâm hình con phượng cắm lại, phần tóc đen còn lại như thác nước nghiêng chảy xuống, giống như là một nữ thần vậy. Lông mày của cô gái này khẽ vung lên, lộ ra một cổ hương vị bén nhọn. Cô gái khẽ cất bước, tư thái ưu nhã thong dong, ở phía sau, hai gã đái đao thị vệ khuôn mặt không chút biểu tình đi phía sau bảo vệ. Trương Anh, Chu Hân cảm giác thấy ánh mắt của Phương Vân khác thường, cũng không khỏi ngẩng đầu lên nhìn, lúc thấy cô gái trang phục màu đỏ kia, hai người liền giống như bị mèo bị dẫm đuôi, từ chỗ ngồi nhảy xuống, khuôn mặt hoảng sợ. - Thanh Sưởng công chúa! Hai người cũng không kịp ăn, vội ném đũa xuống, vội vàng quỳ trên đất, đầu dán xuống sàn nhà, thần tình hoảng sợ. Cách! Bức rèm che được cuốn lên, một cây trường tiên màu đỏ từ ngoài tung vào, mang theo một cỗ hơi thở bén nhọn, đánh vào chỗ của Phương Vân. - Hả? Ánh mắt của Phương Vân vừa mở, không nghĩ tới Thanh Sưởng công chúa đột nhiên xuất thủ. Nhưng mà trong thời gian này, hắn cũng khổ luyện, lực lượng cùng tốc độ phản ứng cũng tăng không ít. Cổ tay uốn lượn, Phương Vân dùng một chiêu Mãng Ngưu Thiết Đạp bổ tới, một chiêu xuất thủ, quyền phong gào thét, mang theo một cỗ khí thế cuồng dã. Mãng Ngưu tức giận, ngay cả hổ, sư tử cũng không dám đấu, huống chi là rắn độc. Đối với một ít độc trùng, Mãng Ngưu cho tới bây giờ đều là dùng gót sắt đạp nát, trực tiếp bóp thành phấn vụn. Mãng Ngưu Thiết Đạp đúng là hợp với ý cảnh này. Phanh! Phương Vân một quyền đập trúng vào trường tiên, giống như là Mãng Ngưu gót sắt, đập mạnh mẽ vào trường tiên...nhất thời, lực lượng bị suy yếu đi. Quyền tiên tương đấu, phát ra âm thanh kịch liệt, giống như là hai tráng hán đang đấu với nhau. "Không tốt!" Quả đấm chứng thực, Phương Vân lập tức cảm nhận được một cỗ lực lượng cuồng mãnh từ trong trường tiên truyền lại đây, lấy lực lượng hiện nay của Phương Vân, còn không chống đỡ được cổ lực lượng trong cây trường tiên này. Cảm giác đúng như vậy, giống như là thấy một con rắn màu sắc, đưa tay bắt lấy, nhưng không ngờ lại là một con Hỏa Tuyến Cự Mãng. Ầm! Hổ khẩu bị nứt ra, trường tiên màu đỏ đánh vào trên mặt của Phương Vân, lập tức một vết roi liền hiện ra, da thịt hai bên bị rát, rất đau. Từng vết máu lập tức từ trên người chảy ra. - Dọa người! Trương Anh cùng Chu Hân cũng nghe thấy tiếng roi quật vào trên mặt, hai người giật mình, vội vàng nhỏ giọng kêu lên. - Phương huynh, vị này chính là Thanh Sưởng công chúa, trêu chọc không được đâu a. Nhanh cùng chúng ta quỳ xuống đi. Đại chu hoàng triều, những vương hầu có gia cảnh sâu xa, bối cảnh thâm hậu, nữ nhi bọn họ sinh ra không có tư cách là công chúa, chỉ được gọi là quận chúa. Chỉ có những nữ nhi xuất thân từ hoàng gia, mới có thể được xưng là công chúa! Vị Thanh Sưởng công chúa này đúng là cành vàng lá ngọc hàng thật giá thật, địa vị so với đám người Phương Vân không biết cao quý hơn bao nhiêu lần. Nhưng khác với những vị công chúa khác, vị Thanh Sưởng công chúa này tính tình cao ngạo, không hề có chút ôn nhu nào. Phương Vân thần sắc bình tĩnh, giống như là trên mặt không hề có chút đau đớn. Nhìn ngoài cửa, trong đầu Phương Vân hiện ra trí nhớ kiếp trước. Thanh Sưởng công chúa, vị nữ nhi thứ mười bảy của Hoàng thất, được Nhân Hoàng sủng ái vô cùng. Phương Vân sở dĩ nhớ được vị công chúa này, không phải là vì nàng được hoàng thất sủng ái, mà là vị lá ngọc cành vàng của hoàng thất này có thiên phú võ đạo kinh người. Chín tuổi đi săn, mười tuổi Nguyên Khí cấp, mười lăm tuổi liền đột phá đến Cương Khí cảnh, thiên phú võ đạo của vị công chúa này khiến cho người ta phải sợ hãi, không hề ở dưới đại ca Phương Lâm. Năm mười chín tuổi, vị công chúa này tự mình đi vào Mãng Hoang, chém chết một đầu vượn yên ngàn năm. Sau đó, lại thâm nhập vào Di Hoang, đích thân chém chết Đại tướng quân chuẩn bị kế thừa hoàng vị, khiếp sợ thiên hạ. Ở bên ngoài phòng, đột nhiên yên lặng lại, tiếng bước chân biến mất, một âm thanh lạnh lùng băng sương phát ra. - Thật to gan. Bức rèm che đung đưa, một thân ảnh trang phục màu đỏ đã ngang nhiên bước vào bên trong, Thanh Sưởng công chúa nhìn lướt qua xung quanh, lấy một ánh mắt cao cao tại thượng nhìn Phương Vân, lạnh lùng nói. - Ngươi là sĩ tử nhà ai? Thấy công chúa triều đình mà không quỳ xuống thủ lễ, là dã thú dị tộc sao? Cảm thấy được Thanh Sưởng công chúa đi vào bên trong phòng, Trương Anh, Chu Hân càng thêm sợ hãi, cơ hồ ngay cả hít thở cũng không dám. Nhân vật như thế, cho dù là các phu nhân, mẫu thân trong hầu phủ có thấy nàng cũng nhẹ nhàng quỳ xuống, kinh sợ không thôi, huống chi là bọn hắn. - Phương huynh, lúc này không phải là lúc đấu khí đâu. Mặc dù cảm nhận được áp lực thật lớn từ vị Thanh Sưởng công chúa trước mắt này, nhưng hai người vẫn bỏ quên bất an trong lòng, có thiện ý nhắc nhở Phương Vân. Phương Vân cũng không lau đi vết máu trên mặt, cứ quật cường như vậy nhìn Thanh Sưởng công chúa, thần sắc lạnh lùng. Lần giao thủ vừa rồi, Phương Vân cũng hiểu, thực lực của vị Thanh Sưởng công chúa này vượt xa mình, phỏng chừng chỉ có đại ca của mình mới có thể ngăn được, đó cũng là do có ưu thế ra đời sớm hơn vị Thanh Sưởng công chúa này vài năm. Một cổ lửa giận ở trong lòng thiêu đốt, Phương Vân nhớ lại rất nhiều. Kiếp trước, Phương Vân cửa nát nhà tan, đại ca Phương Lâm gián tiếp vì Đại Chu mà chết, phụ thân Phương Dận thì bị người hoàng thất đích thân đánh chết. Mà cả nhà trên dưới hơn ba trăm hai mươi người đều bị hành hình mà chết, cái lệnh đó cũng là từ người hoàng thất phát ra. Phương Vân một nhà diệt vong, người có tội lớn nhất chính là Nhân Hoàng, chính là hoàng thất Đại Chu! Nếu như Phương Vân này là Phương Vân lúc trước, hắn sẽ không do dự mà quỳ sát xuống, để cho trường phong ba này đi qua, Nhưng trước khác, nay khác, nếu như biết thủ phạm lớn nhất đến từ hoàng thất Đại Chu, Phương Vân như thế nào còn có thể tôn kính đối với hoàng thất Đại Chu, làm thế nào có thể quỳ xuống. Phương Vân bỏ qua ánh mắt của Thanh Sưởng công chúa, đột nhiên quát lên. - Trương Anh, Chu Hân, còn nhớ rõ những lời ta vừa nói với các ngươi chứ? Con đường võ đạo, luyện quyền chính là chú trọng quyền pháp, ý chí. Nếu như ngay cả dũng khí ngẩng đầu trước mặt một vị công chúa còn không có, các ngươi sao có thể có thành tựu trên con đường võ đạo? Nếu như các ngươi muốn được trong phủ coi trọng, nếu như các ngươi muốn thay đổi tình cảnh mẫu thân các ngươi, như vậy ngẩng đầu lên cho ta! Trương Anh, Chu Hân nghe được câu này, lưng mãnh liệt chấn động. Hai người xuất thân võ đạo thế gia, cũng biết sự trọng yếu của quyền pháp, ý chí. Hai người lập tức giãy dụa kịch liệt. - Phương huynh nói không sai. Nếu như hôm nay ta lựa chọn thỏa hiệp, sẽ lưu lại bóng ma trong lòng. Sau này lúc tu luyện võ đạo sẽ rất khó có được thành tựu. - Hôm nay đắc tội với Thanh Sưởng công chúa nhiều nhất chỉ bị một trận đòn. Nhưng nếu đánh mất tôn nghiêm võ giả, thì võ đạo sẽ không thể tịnh tiến nữa, chỉ sợ mẫu thân vĩnh viễn chỉ có thể ở trong phủ chịu khổ, bị hô quát, gọi là tiện tì. ..... Hai người phục trên đất, trong mắt hiện lên rất nhiều suy tư. Nhớ tới mẫu thân ở trong phủ chịu khổ, tâm hai người đau đớn kịch liệt. Mạnh mẽ, hai người lại đồng thời ưỡn eo lên, nhìn chằm chằm Thanh Sưởng công chúa. - Hai tên cẩu nô tài to gian, lại có loại dũng khí như vậy, dám xem thường ta! Thanh Sưởng công chúa trong lòng tràn đầy khiếp sợ, nàng luôn luôn tâm cao khí ngạo. Bằng vào xuất thân hiển hách, bằng vào hoàng tộc cái gì cần có cũng có: công pháp, pháp quyết....trong quá khứ đi lên kinh thành, những sĩ tử thấy nàng đều phải cung kính, kinh sợ. Chính các đại thế tử của các vương hầu, thấy nàng cũng phải cúi đầu, không dám nói gì. Hai tên đê tiện xuất thân từ phân nhánh, sĩ tử do thị thiếp sinh ra, lại dám ở trước mặt nàng ngẩng đầu lên, thật sự là quá to gan! - Lớn mật! Chợt có hai tiếng quát, hai gã hộ vệ mặc giáp bên cạnh quan sát nét mặt Thanh Sưởng công chúa, thấy được công chúa nhíu mày. Lập tức quát lên một tiếng lớn, hơi thở bùng phát, áp bách bọn người Phương Vân, đồng thời nửa trường đao đã ra khỏi vỏ, bộ dáng giống như là chuẩn bị đem cả đám người chém thành hai khúc. - Dừng tay! Bàn tay Thanh Sưởng công chúa phất lên, ngăn trở hai gã hộ vệ. Xoay chuyển ánh mắt, nhìn về Phương Vân, nàng lại tươi cười nói. - Tốt, không tệ! Dám ở trước mặt bổn công chúa nói như vậy, ngươi là người thứ nhất! Thanh Sưởng công chúa đem mọi biến hóa của Trương Anh, Chu Hân thu vào trong mắt, nàng hiểu, Phương Vân mới chính là nguyên nhân làm cho họ biến chuyển, nhất thời một cơn lửa giận điên tiết phóng đến trên người Phương Vân. Thu lại mặt cười, Thanh Sưởng công chúa thần sắc giống như băng sương, quát một tiếng nói: - Tới a, vả miệng cho ta. Bọn họ không thông lễ nghi giáo hóa, hôm nay sẽ dạy cho hắn cái gì là tôn ti lễ nghi. Một tên tiểu sĩ tử hầu gia hôm nay dám ở trước mặt bổn công chúa mà càn rỡ, ngày khác chẳng phải là cả hoàng thượng cũng không để vào trong mắt rồi! Thanh Sưởng công chúa miệng vừa mở, liền đem tội khinh miệt hoàng thất chụp mũ xuống. - Vâng, công chúa! Hai gã hộ vệ võ đạo cao cường nói một tiếng rồi bước ra khỏi hàng, chân di chuyển, liền muốn tiến đến vả miệng. - Nếu như ngày khác không muốn chết ở hoang dã biên cương, mấy người các ngươi cứ lên thử một chút! Phương Vân bỗng nhiên đứng lên, ánh mắt lạnh như băng như kiếm, nhìn lướt qua hai gã hộ vệ. Cước bộ đột nhiên ngừng lại, hai hộ vệ mặc dù không biết thiếu niên trước mắt là ai, nhưng nhìn trang phục trên người, hiển nhiên không phải là phú thì cũng quý. Nghe khẩu khí Phương Vân, hai gã hộ vệ có cảm giác, thiếu niên này tựa hồ là vương hầu tử đệ rất có quyền thế trong kinh thành. Đại Chu hoàng triều dùng võ lập quốc, võ đạo cực thịnh, chiến sự rất nhiều, lúc nào cũng có thể điều động binh sĩ đi. Loại điều động này, chính là do tổ tiên của Đại Chu hoàng triều lập ra, ngay cả đương kim Nhân Hoàng cũng không thể nhúng tay được. Người khác nói bọn hắn bây giờ là hộ vệ của Thanh Sưởng công chúa, nhưng không nói chừng bất cứ lúc nào cũng phải ở dưới trướng của một vị Vương hầu. Nếu như hôm nay khi dễ công tử của bọn hắn, nói không chừng lúc nào đó cũng bị người ta tìm một cái cớ, phái bọn hắn đi sâu vào trong ngũ hoang, chết không minh bạch. Một lời trấn trụ hai gã hộ vệ, Phương Vân liền sãi bước bước qua bàn gỗ, tiến tới gần Thanh Sưởng công chúa còn khoảng bốn thước. Hai mắt hắn sáng ngời, vẻ mặt nghiêm nghị, giống như một vị đại thần trông coi luật pháp trong triều đình, lớn tiếng quát hỏi nói. - A! Ngươi nếu nói ta đây không hiểu thông lễ nghĩa, ta đây lại hỏi ngươi, Thanh Sưởng công chúa, ngươi có thể có tước vị trong người? - Có thể xông pha ra chiến trường, lập nên chiến công hiển hách? - Có thể có gian khổ cần cù học tập, kim bảng đề danh? Phương Vân chất vấn cái này tiếp cái kia, mỗi một câu hỏi lại bước tới gần một bước. Chỉ trong ba bước, hai mắt của Phương Vân trở nên giận dữ, thanh âm vang dội, thần sắc nghiêm nghị, giống như một vị đại thần chấp chưởng pháp luật trong triều đình, đang chất vấn tội nhân. Bên trong bước tiến tới của hắn, lại có ẩn chứa khí thế của Mãng Ngưu quyền, làm cho người ta có cảm giác có một khí thế hùng hồn, không thể chống cự

XtGem Forum catalog